Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 16: Thành hôn

Chân Châu và thế tử gặp mặt trước phủ An quốc công lại xảy ra tranh chấp, huyên náo một hồi lại chia tay không vui, làm cho thế tử tức giận rời đi không có vào phủ.

Hà thị và Chân Uyên nghe được người tới bẩm báo trưởng công chúa, không có ý muốn lại tìm An quốc công phủ đòi giải thích, hàn huyên vài câu sau đó chào từ giã rồi về.

Trên đường trở về Chân Uyên ngược lại quở trách Chân Châu, thế tử có học vấn, có tướng mạo, nhân phẩm chính trực, mắt thấy phủ tướng quân sắp có rể quý lại bị Chân Châu phá hư.

Hà thị thở dài, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, nữ nhi gả đi sẽ chịu nhiều hắt hủi, chưa chắc là chuyện tốt. Hài tử bọn họ không muốn, vậy nhà mình giữ lại nuôi đi, phủ tướng quân không thiếu một khẩu phần.

Chân Châu cúi đầu ôm bụng, từ đầu đến cuối đều không có lên tiếng.

Vốn cho rằng việc này có thể bỏ qua, ai ngờ ngày hôm sau An quốc công phủ liền phái bà mối tới cửa cầu hôn, Chân Châu nháo nhào không chịu gả cho Thôi Khác. Hà thị có chút do dự cùng Chân Uyên thương lượng đến mấy ngày sau, vẫn là thay nữ nhi đồng ý việc hôn sự này.

Ngay sau đó, người Thôi gia đến Chân gia đưa sính lễ, hợp ngày sinh tháng đẻ, hai nhà trải qua thương nghị, quyết định hôn sự mùng sáu tháng sáu năm nay.

Hôn lễ hoàn thành trong một tháng rưỡi, thời gian có chút vội vàng, nhưng mỗi một lễ làm coi như cũng long trọng.

Còn Thôi gia đưa tới sính lễ, Hà thị giản lược tính toán, có ba bốn vạn lượng bạc đặt ở Trường An, cũng coi như sính lễ cực quý giá.

Hà thị trước khi ngủ lặng lẽ cắn lỗ tai Chân Uyên, thế tử đối với Châu Châu không giống có tình ý chút nào.

Hữu tình vô tình, Chân Châu không quá quan tâm, nàng bị đứa con trong bụng giày vò đến khó chịu, ăn cái gì cũng nôn ra hết.

Hà thị vốn định trước khi thành hôn dạy Chân Châu học chút lễ nghi quy củ, tránh việc gả đến An quốc công phủ bị nhà chồng bắt lỗi, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của nàng cũng chỉ có thể đau lòng.

Không có quy củ thì không có quy củ, dù sao cũng là con dâu còn đang mang hài tử, Thôi phu nhân chẳng lẽ không có một chút khoan dung nào.

Thôi Khác phái người tới hai lần, đưa ô mai và hạnh chua từ phương nam chuyển tới, lúc Chân Châu buồn nôn lấy ra ăn hai viên để đỡ buồn nôn một chút.

Thúy Nha ở bên cạnh cười ha hả: "Còn chưa có thành hôn, thế tử đã thương người như thế!"

Chân Châu nghe lại khó chịu, trong lúc mang thai càng thêm nóng giận liền phản bác: "Cho hắn sướиɠ một đêm, lại bảo ta chịu đại tội như thế, cho hai ba trái táo cũng đi bêu rếu!"

Nói xong lại tức giận, đem hạnh chua trên bàn lật tung, qua hạnh tròn trịa lăn đều khắp nơi trên sàn nhà.

Thúy nha rụt đầu, không dám tiếp tục lên tiếng.

Chân Châu không nói ra miệng, Thôi Khác có thành ý như vậy sao lại không đến, lại an bài cái hạ nhân đi, vẫn là cảm thấy nàng đầu óc xuẩn không muốn chăm sóc.

Nam nữ hoan ái vốn là chuyện tuyệt diệu trong nhân gian nhưng mang thai sinh con nhà gái nhận cực khổ cũng nhiều hơn.

Tuổi tác Chân Châu còn nhỏ, chưa từng tiếp xúc qua nhiều nam nhân bên ngoài đã vội vàng mang thai, lại bị ép lấy chồng, ở trong lòng hận Thôi Khác muốn chết.

Đêm đó nàng nói tìm cho hắn Hoa nương để tiết dục nhưng hắn không chịu, cưỡng ép nàng phá tấm thân xử nữ, còn bắn bên trong, rót nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho nàng như vậy, làm hại nàng mang thai.

Chân Châu càng nghĩ càng ủy khuất, mãi cho đến đại hôn trong lòng còn giận dữ việc lấy Thôi Khác, không tình nguyện mặc giá y tinh xảo, lời nói thành khẩn của Hà thị dặn dò nàng mỗi một câu đều không nghe lọt tai.

Mùng sáu tháng sáu ngày hôm đó mặt trời chói chang, thảm đỏ thật dài trải từ trong nội viện ra ngoài cửa lớn.

Thôi Khác mặc kim quan hỉ phục, cưỡi bạch mã tới đón tân nương xuất giá, Chân Châu từ biệt phụ mẫu chậm rãi leo lên kiệu hoa.

Mũ phượng khăn quàng vai, Lăng Ba hơi lắc, cách một tầng khăn hỉ mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng lang quân bên trên bạch mã, dáng người tuấn tú, là người trong mộng của biết bao tiểu cô nhương khuê các.

Chỉ có Chân Châu là không phải. Quá khứ hai người có ân oán, Chân Châu chưa từng nghĩ tới Thôi Khác chứ đừng nói tới chuyện thành hôn với hắn. Bây giờ muốn kết làm phu thê, còn có chút cảm giác giống như trong mộng nhân sinh như kịch.

Tiếng kèn nổi lên bốn phía, chiêng trống vang trời, một nhóm đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp ở trong thành Trường An vay quanh một vòng, ven đường hai bên đám người rộn ràng, có không ít bách tính Trường An tới tham gia náo nhiệt.

Âm thanh huyên náo, nghị luận ầm ĩ, đều là bao cỏ phối tài tử, chim sẻ hoán Phượng Hoàng.

Càng có nhiều người miệng lưỡi rảnh rỗi, không biết từ chỗ nào nghe được tin tức ngầm, nói là Chân tiểu nương và Thôi thế tử không đánh nhau thì không quen biết, tiểu nương tử coi trọng thế tử, câu dẫn thành sự, mang thai dòng dõi, "Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu", làm cho Thôi gia không thể không cưới.

Có người tán thưởng, có người khịt mũi, Chân Châu bị tiếng huyên náo làm cho đau đầu, lấy ra hai cái khăn tay bịt lỗ tai lại.

Thôi gia coi như chu đáo, đặt trong kiệu đồ đựng đá, bọn hạ nhân đặt lại ổn, từng hơi mát mẻ tỏa ra, Chân Châu xốc khăn hỉ lên, dựa vào thành kiệu ngủ thϊếp đi.

Đến lúc tới Thôi phủ, Thúy Nha kêu hai tiếng, Chân Châu cũng không có trả lời. Thôi Khác xuống ngựa mở màn kiệu ra lại thấy hai mắt Chân Châu nhắm lại, ra miệng nhỏ mở, há hốc mồm đang ngủ say.

Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng ngồi như vậy vẫn ngủ được, tân hôn vậy mà còn có thể ngủ trong kiệu hoa, thật là vô tâm.

Tối hôm qua Thôi Khác ngủ cũng không ngon, biết rõ tính cách Chân Châu không thích hợp làm phu nhân Thôi gia, nàng cũng nói qua không muốn gả hắn, nhưng hắn vẫn là biết nàng có thai, suy đi nghĩ lại lựa chọn đi thỉnh tội phụ mẫu, dùng số tiền lớn cầu hôn.

Có thể hắn còn thèm muốn thân thể mềm mại nhiều nước của nàng, cũng có thể vì tính tình nàng khác với người bình thường, huống chi bọn họ còn có hài tử. Tâm tư bẩn thiểu nhất định có nhưng đều có thể đường hoàng che giấu vì một câu “phụng tử thành hôn”, không thể không như vậy.

Thúy Nha tranh thủ đánh thức Chân Châu, đem khăn hỉ phủ lên cho nàng.

Thôi Khác đưa một tay qua, Thúy Nha kéo tay Chân Châu đặt vào lòng bàn tay hắn, trai tài gái sắc, một cặp tân nhân sóng vai bước vào cửa chính An quốc công phủ.