Hà thị thấy Chân Châu kích động, lo lắng thân thể của nàng nên cũng không dám ép hỏi nhưng trong lòng đã âm thầm dự định.
Ôn nhu thì thầm trấn an Chân Châu một phen sau đó dỗ dành nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Hà thị lệnh hạ nhân đi mời Chân Uyên trở về, hai vợ chồng cùng đi đến An quốc công phủ.
An quốc công và thế tử đều đi làm việc chỉ có Vĩnh Gia trưởng công chúa nhàn rỗi trong phủ.
Hà thị gõ đại môn sơn đỏ, nói là sự tình vội vàng, quan hệ thế tử, lão bộc mở cửa không dám lười biếng, vội vàng bẩm báo chủ mẫu trong phủ.
Thôi phu nhân lại là một người không dễ hòa thuận, mời hai vợ chồng vào phủ quả nhiên là để bọn họ đợi một nén hương mới chậm rãi xuất hiện.
Chân Uyên gấp gáp, tức giận đến đỏ mặt tía tai. Hà thị ở bên nhẹ giọng an ủi, Chân Châu có thai nên nhà gái đành chịu thua thiệt, hơn nữa An quốc công phủ nhìn Trấn Nam tướng quân phủ không vừa mắt không phải ngày một ngày hai.
Hai bên khách sáo vài câu, Hà thị thử thăm dò: "Trưởng công chúa có biết hơn một tháng trước thế tử nhà các người và Chân Châu nhà ta cô nam quả nữ ở chung một phòng hay không?"
Thôi phu nhân chậm rãi ung dung hớp miếng trà, việc này bà từng nghe qua nhưng chưa từng tin vào, giờ phút này giả bộ như hoàn toàn không biết: "Thế tử chưa từng nhắc qua với bản cung."
Hà thị mỉm cười ôn tồn: "Tiểu nhi nữ lúc trước có chút mâu thuẫn, hài tử đã lớn, tâm tư cũng nhiều, có việc gì giấu diếm phụ mẫu cũng bình thường."
Nâng chén trà lên nhấp một miếng, Hà thị giống như lơ đãng nói: "Nếu không phải là Châu Châu nhà chúng ta hôm nay sơ suất, ta cũng không biết nó cùng thế tử từng có tư tình."
Thôi phu nhân nhếch mày, đối với hai chữ "tư tình" khinh thường cười cười: "Sơ suất cái gì?"
Hà thị thương tiếc cảm thán một chút: "Vốn là ta dạy dỗ con gái không tốt, nữ nhi ngây thơ không hiểu chuyện, thế tử ngày thường lại tốt như vậy Châu Châu khó tránh khỏi mê hoặc."
Tới cửa tự tiến cử hôn sự cho nữ nhi? Trên mặt Thôi phu nhân có chút thái độ xem thường, không kiên nhẫn gõ gõ ly sứ có ý muốn đuổi người.
Chỉ nghe Hà thị lại nói: "Bây giờ Châu Châu mang thai đã hơn một tháng, hôm nay tới là muốn mời công chúa và thế tử cho một lời giải thích."
Thôi phu nhân giật mình nhưng trên mặt không biểu lộ, nghi ngờ nói: " Nữ nhi nhà các ngươi tác phong bất chính, cùng người khác tằng tịu mang thai, sao lại kết luận là huyết mạch của An quốc công phủ?"
Nói rồi lại hất cằm lên, toát ra ba phần thái độ kiêu căng của người bề trên: "Môn phủ của chúng ta cũng không phải nương tử không đứng đắn kia có thể tùy tiện vào."
Ánh mắt Hà thị trước sau như một sẽ làm rõ sự tình, nhưng giờ phút này bị tư thái cao ngạo của Thôi phu nhân làm cho không vui nói:
"Công chúa đã hoài nghi thật giả, gọi thế tử nhà các ngươi trở về hỏi một chút liền biết. Nếu là thế tử cự không thừa nhận, coi như ta và tướng quân chưa từng tới chuyến này, từ nay về sau Châu Châu sinh hạ hài tử, An quốc công phủ các ngươi chớ có đến tranh đoạt dòng dõi, ép buộc hài tử nhận tổ quy tông."
Người đương thời coi trọng huyết mạch con trai trưởng, hoàng thất quý tộc càng coi trọng hơn. Thôi phu nhân gả đến An quốc công phủ chỉ sinh được một đứa con trai duy nhất là Thôi Khác nên xem hắn như châu báu thương yêu vô cùng.
Lúc này thấy Hà thị thật tình như thế, Thôi phu nhân đối với dòng dõi Thôi Khác không dám tiếp tục qua loa, đành tạm đồng ý với hai vợ chồng, sai người vội vã đi vào cung mời thế tử trở về đối chất.
Bên này Chân Châu nghe nói phụ mẫu đến An quốc công phủ, trong lòng thật sự xấu hổ muốn chết.
Lúc trước Thôi Khác nói có thể chịu trách nhiệm đã bị nàng cự tuyệt, bây giờ làm lớn chuyện lại muốn phụ mẫu “ưỡn lấy mặt mo” giúp nàng đi xin danh phận.
Vĩnh Gia trưởng công chúa từ trước đến nay luôn cao ngạo, đối với chuyện nàng thuở nhỏ xém chút hại chết Thôi Khác luôn đau đáu trong lòng, nàng có thể nghĩ đến trưởng công chúa sẽ nhục nhã phụ mẫu nhà mình như thế nào.
Không để ý tỳ nữ khuyên can, Chân Châu ngồi lên xe ngựa đi đến An quốc công phủ.
Cửa phủ vừa mở, Thôi Khác vừa xuống ngựa liền nhìn thấy Chân Châu từ trên xe bước xuống một đường chạy chậm cầm theo váy áo, tóc mai tán loạn, mắt nhìn phía trước, hoàn toàn không nhìn đường dưới chân.
Mắt thấy nàng đến bậc thềm sắp trượt chân Thôi Khác vội vàng đi lên đỡ lấy eo nàng hô một tiếng: "Cẩn thận!"
Sau khi Chân Châu đứng vững đẩy Thôi Khác ra, vành mắt đỏ đỏ: " Ngươi buông ra! Ta không cần ngươi giả bộ hảo tâm! "
Thôi Khác cau mày đảo qua bụng của nàng, nghĩ đến nàng vừa rồi suýt nữa ngã sấp xuống trong lòng vẫn có chút lo sợ, khuyên nhủ nói: "Đã mang thai, cũng không cần lỗ mãng như vậy."
Chân Châu liếc mắt nhìn Thôi Khác, lạnh lùng cười: " Ngươi quản ta? Ngã rơi mất càng tốt hơn, để ta đỡ phải dùng một bát thuốc phá thai tiễn nó đi."
Dường như là hờn dỗi, dường như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lời này Thôi Khác nghe thực sự khó chịu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Chân Châu, chần chờ hỏi: "Cô không muốn gả cho ta như thế?"
Nàng im lặng trong chốc lát rồi thẳng thừng mà nói: "Thôi đại nhân, Chân Châu ta mặc dù đầu óc vụng về nhưng tuyệt đối không phải không giở trò được với ngươi, ngày đó ta nói không muốn ngươi phụ trách, hôm nay cũng sẽ không mang hài tử ra bức hϊếp."
Tầm mười ngày không thấy, nàng gầy gò rất nhiều, thịt trên má biến mất không ít, eo vốn đã thon nay lại không đủ một nắm.
Tính tình vẫn là bướng bỉnh như trước.
Nhưng giờ phút này Thôi Khác nhìn qua Chân Châu, l*иg ngực như bị một thứ đồ vật chặn lại, có lẽ là thương tiếc, có lẽ là rung động, vô thức hỏi: "Nếu là ta nguyện ý cưới cô?"
Chân Châu kinh ngạc nhìn hắn một cái trong nháy mắt dời sang chỗ khác, tự mình hiểu lấy bày tỏ thái độ: "Ta sống rất tốt, không cần người khác thương hại."
Chỉ có như vậy, không cần nói nhiều.
"Vậy sẽ như cô mong muốn." Thôi Khác không dây dưa nữa, quay đầu rời đi, trở mình lên ngựa, càng đi càng xa.