Độc Dược Và "Tác Dụng Phụ" Của Độc Dược - Drarry

Chương 13

Chương 13

Draco đang trong Phòng Yêu cầu và tiếp tục tìm kiếm giải pháp sửa chiếc tủ biến mất. Hay đúng hơn, hắn đang ngồi dựa lưng vào một món đồ nội thất và trên chân đặt một cuốn sách, nhưng hắn thực sự không tập trung được.

Hắn nghĩ đến các học sinh trở về nhà trong kỳ nghỉ lễ Giáng sinh và nhận ra hắn không phải là một trong số đó, lần đầu tiên kể từ khi hắn còn học ở trường Hogwarts. Ngoại trừ năm diễn ra Giải đấu Chiếc Cốc Lửa, thời điểm đó, hắn đã tự ý ở lại và tận dụng các lễ hội đặc biệt mà Giải đấu mang lại.

Hôm nay không có gì giống vậy. Hắn biết mẹ chỉ có một mình trong dinh thự với tất cả những Tử thần Thực tử và Chúa tể Hắc ám, hắn đã đau như xé tim khi bỏ rơi bà như thế nhưng hắn không thể để mất hai tuần nghiên cứu. Cuối cùng, hắn phải thừa nhận đặc biệt sợ phải hứng chịu sự tức giận của chủ nhân khi không thành công.

Tất nhiên, mẹ hắn hoàn toàn thông cảm điều đó và thậm chí còn khuyến khích hắn ở lại để được an toàn tại trường Hogwarts, nhưng vẫn không làm mất đi cảm giác tội lỗi khi biết rằng hắn rời bỏ bà trong kỳ nghỉ. Ít nhất trong năm thứ Tư vẫn còn có cha hắn ở bên cạnh mẹ.

Thở dài, hắn đóng sách lại và đứng dậy ra khỏi phòng. Trong hôm nay không cần phải cố gắng hơn nữa, hắn sẽ không tài nào tập trung được. Hắn đi xuống ngục tối, nhưng thay vì đến phòng sinh hoạt chung, hắn lại đi đến căn phòng mà mình đang dạy kèm cho Potter.

Hắn đã không đặt chân vào đây kể từ nụ hôn mà họ trao nhau. Thậm chí không biết tại sao lại thơ thẩn bước đến căn phòng này. Trên thực tế, hắn ở đó vì hắn không thể hiểu những gì xảy ra lần trước. Trong giấc mơ của mình, một lần nữa hắn thấy Potter hôn mình và nó còn đi xa hơn nụ hôn đó. Thay vì đẩy cậu ra như lần trước, hắn lại thực hiện thêm nụ hôn thứ hai, sau đó hôn lướt lên cổ cậu và ngửi đầy mùi hương của cậu.

Người thanh thiếu niên ngồi xuống ghế, gối cằm lên tay. Kể từ buổi học hỗ trợ cuối cùng trước kỳ nghỉ, Potter đã ám ảnh những giấc mơ của hắn. Không chỉ vậy, hắn chỉ cần nhìn thấy cậu sẽ nghĩ ngay tới nụ hôn chết tiệt đó và hắn sẽ nhớ đến những giấc mơ ướŧ áŧ của mình. Hắn hận bản thân vì có những suy nghĩ như thế về kẻ thù truyền kiếp. Điều này thật bất thường.

Đối với hắn nếu là bi hay đồng tính thì không thành vấn đề hắn sẽ quản lý tốt, chắc chắn cha sẽ thất vọng và khó tiếp nhận điều đó, nhưng hẳn ông dần dần sẽ quen, còn đối với mẹ, mẹ sẽ nhanh chóng chấp nhận và tha thứ cho hắn. Khoan, điều khiến hắn bận tâm hiện giờ là hắn chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút bởi bất cứ ai, kể cả nam hay nữ, trước Potter. Đó mới là vấn đề thực sự.

Hắn ước gì mình có thể đổ hết lỗi cho nhà Gryffindor. Đó là những gì hắn đã nghĩ ngay sau nụ hôn và là những gì hắn sẽ làm nếu có ai phát hiện ra, nhưng hắn không thể nói dối bản thân. Khi đó hắn đã ngay lập tức đáp lại nụ hôn do kẻ thù khởi xướng. Tệ hơn nữa, hắn đã suýt hôn cậu trước đó.

Dành tất cả thời gian cho việc dạy kèm Potter đã khiến hắn hoàn toàn mất trí, không còn cách giải thích nào khác. Đúng vậy, bộ não chắc chắn đang hoạt động mạnh đến điên cuồng nên mới muốn hôn cậu hơn là đấm vào mặt cậu.

May mắn thay, bây giờ Potter không còn ở trường nữa, cậu đã rời đi nghỉ lễ cùng những học sinh khác, Draco biết điều đó vì hắn nghe cậu nói với Weasley về kỳ nghỉ của họ. Hắn sẽ trải qua hai tuần không gặp cậu, với thời gian đó chắc chắn sẽ giúp hắn quên đi nụ hôn và tập trung lại một chút. Hắn cố gắng bỏ qua cảm giác thất vọng khi nghĩ rằng sẽ không gặp lại cậu cho đến khi năm học bắt đầu.

Thở dài một tiếng, người thanh thiếu niên rời khỏi phòng hỗ trợ rồi đi đến phòng sinh hoạt chung. Hắn thấy Theo và Daphne đang nói chuyện bên đống lửa. Goyle ở cùng họ, mải mê đọc một cuốn sách, điều mà Draco cảm thấy khá ngạc nhiên.

Gặp khó khăn khi ngồi chung với Blaise và Pansy, nhưng hắn thực sự thích Theo và Daphne. Đối với Theo, điều đó còn hơn thế nữa, cậu ấy là người thân thiết nhất và được hắn xem là bạn thân nhất. Trong những năm học đầu, hắn thích mình được vây quanh bởi Crabbe hoặc Goyle để gây ấn tượng, hay Pansy và Blaise để thu hút sự chú ý. Nếu hắn phải tâm sự bất cứ điều gì riêng tư thì đó sẽ là Theo.

Chỉ có điều, hắn rất ít khi tâm sự. Bởi vì hắn không thể nói về những nhiệm vụ mà Voldemort giao phó, chủ nhân đã cấm tiết lộ với người khác và hắn quá xấu hổ khi nói về nụ hôn với Potter. Tuy nhiên, tâm sự với Theo chắc chắn sẽ giúp ích cho hắn, ngay cả khi cậu ấy có thể sẽ không biết phải nói gì để giúp đỡ.

- Cậu vẫn chưa đi à? Draco hỏi.

- Như cậu thấy đấy, Daphne trả lời với một nụ cười nhỏ.

- Cậu sẽ biết nếu cậu dành thêm một chút thời gian với chúng tôi hoặc nếu cậu chịu khó lắng nghe chúng tôi một vài lần khi cậu ở đây, theo lời trách móc là nụ cười mỉm để giảm bớt cơn giận.

- Tôi sẽ lắng nghe cậu cẩn thận hơn nếu thỉnh thoảng cậu nói những điều thú vị, Draco đáp lại, cũng mỉm cười để cho thấy rằng hắn đang đùa giỡn với họ.

- Oái, Theo than phiền một cách giả dối, khắc khoải.

Daphne cười khúc khích và Goyle ngước lên khỏi tác phẩm của mình để nhìn ba người còn lại một cách tò mò.

- Tại sao cậu lại cười? Goyle hỏi.

- Không có gì, Draco nhún vai trả lời. Còn cậu, cậu say mê cuốn sách gì đến mức không nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi? Trên hết là cậu đọc như thế nào?

Goyle đóng cuốn sách sau khi đánh dấu trang và đưa bìa cho ba người còn lại xem. Cuốn sách có nội dung "Làm bánh kỳ diệu với Mẹ Saltzman."

- Cậu đọc một cuốn sách nấu ăn… Cậu? Draco hỏi không thèm che giấu sự trêu đùa trong giọng nói của mình.

- Không, chỉ là bánh ngọt, Goyle sửa lại, phớt lờ sự mỉa mai.

- Cũng vậy thôi, Draco chế giễu.

- Không, khi nói đến nhà bếp và nấu ăn nói chung là liên quan đến thức ăn, món khai vị, món chính, món tráng miệng… Còn ở đây chỉ là về bánh ngọt, Goyle chỉ rõ một cách nghiêm túc.

Draco định nói gì đó nhưng Daphne đã can thiệp trước khi hắn có thể.

- Và tại sao cậu lại bắt đầu đọc sách dạy làm bánh?

- Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu tôi làm điều gì đó chỉ cho bốn chúng ta vào đêm Giáng sinh. Tôi luôn muốn làm bánh ngọt, nhưng cha tôi nói rằng trong nhà bếp là việc của phụ nữ và Crabbe cũng nghĩ vậy, ông ấy nói điều đó thật ngớ ngẩn ... Vì vậy, ở đây hiện tại không có cha tôi và Crabbe, tôi nghĩ tôi có thể thử. Cậu ta giải thích, không dám nhìn ai.

Draco lại đang định nói điều gì đó không mấy dễ chịu, đã bị ánh mắt của Daphne chặn lại.

- Cậu hoàn toàn đúng Greg, đó là một ý kiến

rất hay! cô ấy nhiệt tình kêu lên.

- Cậu cũng thấy vậy ư ?! cậu ta ngạc nhiên hỏi và hạnh phúc khi nhìn lên cô.

- Vâng và tôi sẽ rất vui khi được nếm thử những gì cậu làm!

Goyle hơi đỏ mặt và nở một nụ cười chân thành với Daphne, Draco đảo mắt nhưng cố gắng không bình luận gì thêm, trong khi Theo chỉ lần lượt nhìn ba người.

- Hãy nói cho tôi biết cậu thích gì, Goyle hỏi Daphne.

- Ồ… Ờ…

Cô gái trẻ dành thời gian để suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

- Tôi thích bánh hạnh nhân vani.

- Vậy tôi sẽ làm thật nhiều bánh hạnh nhân vani! Goyle quyết định trước khi đứng dậy và rời khỏi Phòng sinh hoạt chung với cuốn sách trên tay.

Ba người còn lại nhìn nhau trước khi cười nhẹ.

- Goyle bắt đầu học nấu ăn - Theo nói đơn giản, lắc đầu.

- Tôi không hiểu tại sao cậu ấy không có quyền làm điều mà mình thích! Đó cũng được gọi là một trong những niềm đam mê chứ bộ, Daphne trả lời.

- Chính xác ! Theo ngay lập tức kêu lên. Nếu đó là một niềm đam mê khác cũng sẽ gây ngạc nhiên cho tôi. Tại vì trước giờ Goyle không bao giờ đọc hay quan tâm đến bất cứ thứ gì…

Draco ngồi ổn định hơn chút để lắng nghe câu chuyện của Daphne và Theo một cách phân tâm, các cuộc thảo luận về Goyle và chủ đề khác trong khi hắn nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy khá tốt trong thời điểm này, tránh xa mọi thứ diễn ra trong đầu hắn.

Những ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Giáng Sinh khá yên tĩnh. Draco phân chia thời gian giữa Phòng Yêu cầu để tìm cách sửa tủ biến mất và những người bạn Slytherin của mình tạo cho hắn khoảng thời gian vui vẻ.

Đây thực sự là lần đầu tiên hắn trải qua kỳ nghỉ ở Hogwarts với một số lượng học sinh ít như vậy. Lễ Giáng sinh Giải đấu năm Tư hầu như toàn bộ học sinh đều ở lại, thật không thể so sánh được.

Hiện tại, hắn có thể tận hưởng một phòng sinh hoạt chung hầu như trống rỗng, chưa kể đến Đại sảnh đường và phần còn lại của Hogwarts. Hắn cũng dần dần đánh giá cao sự hiện diện của Goyle theo những cách khác. Cậu ta ít ngu ngốc hơn nhiều so với những gì Draco đã từng nghĩ, như thể sự vắng mặt Crabbe khiến cậu ta cảm thấy dễ chịu.

Về phần Theo và Daphne, Draco luôn biết hai người đó là những người dễ chịu và có các cuộc trò chuyện thú vị, khác với khi bên cạnh Blaise và Pansy, hắn thường phớt lờ họ vì sự tùy tiện quá mức.

Chàng trai tóc vàng không thể nói liệu hắn có thực sự bị thay đổi hay chính sức nặng của áp lực đè lên hắn kéo hắn đến với những người thận trọng hơn, điềm tĩnh hơn và trên hết, thông cảm hơn so những người hắn thích giao du ngày trước.

Vào buổi sáng Giáng sinh, Draco từ từ ngồi dậy và ngáp dài trước khi rời giường. Dù đã hơn mười sáu tuổi, nhưng có một điều khiến hắn vẫn hành động như một đứa trẻ, đó là mở quà. Không cần chờ xem Theo và Goyle đã thức hay chưa, hắn đi xuống phòng sinh hoạt chung và dễ dàng nhận ra đống quà xinh xắn dành cho mình.

Hắn tìm thấy một lượng Galleon khá lớn từ các thành viên hoặc bạn bè trong gia đình mình, một bộ chổi và nhiều bộ quần áo khác nhau từ mẹ, chưa kể những đồ ngọt thông thường và nhiều thứ đồ chơi khác.

Người thanh thiếu niên sau đó trả lời lại tấm thiệp mà mẹ đã gửi và mỉm cười khi hắn biết Chúa tể rời khỏi trang viên trong hai ngày và vị ấy sẽ không trở lại trước đầu năm tới. Đồng thời bà viết rằng các Tử thần Thực tử đã đi khỏi dinh thự, để theo hầu Chúa tể hắc ám hoặc hoàn thành nhiệm vụ cá nhân.

Mẹ hắn có thể ở một mình nhưng ít nhất bà không gặp nguy hiểm. Draco cảm thấy nhẹ nhàng, ngồi phịch xuống chiếc ghế bành gần gốc cây thông và mơ hồ quan sát những đống quà khác của những học sinh nhà Slytherin vẫn ở lại trường.

Cách chiếc ghế của hắn không xa, một gói hàng đập vào mắt hắn, hay đúng hơn là dòng chữ trên đó. Hắn đã có cơ hội gặp nét chữ đó vài lần kể từ khi bắt đầu năm học - là chữ của Granger và cô thường ghi chú vào bài tập về độc dược của Potter mà Draco đã sửa. Gói hàng được gửi cho Theo và điều đó đã hoàn toàn khiến hắn tò mò. Tại sao Granger lại gửi một món quá cho bạn của hắn?

Không kiềm chế được sự tò mò của mình, Draco đã cầm lên và mở ra. Trong gói quà, hắn tìm thấy một cuốn sách về lịch sử phép thuật Pháp và một tấm thiệp Giáng sinh chúc Theo có những kỳ nghỉ vui vẻ và cô ấy nói đùa về cuốn sách mà cô đã tặng là họ sẽ không cần phải chia sẻ nó trong thư viện nữa. Cô ấy kết thúc bằng cách nói rằng cô ấy vẫn sẽ rất vui khi tiếp tục được học chung với nhau.

Draco không cảm thấy quá sốc, hắn nhanh chóng đóng món quà lại và đặt trở lại nơi ban đầu. Hắn không phải đợi lâu khoảng hơn mười phút, Theo xuống phòng sinh hoạt chung tham gia cùng mình.

- Chúng ta đi ăn sáng nhé? Theo đề nghị.

- Cậu không mở quà của cậu à? Draco hỏi một cách ngây thơ.

- Khi chúng ta trở về thì chúng vẫn ở đó thôi, cậu ấy chế giễu.

- Bữa sáng có thể đợi, hôm nay là lễ giáng sinh mà! Nào, hãy đến mở quà của cậu, Draco nhấn mạnh.

Theo đảo mắt nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua. Cậu ấy đến ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh Draco và sử dụng cây đũa phép của mình để đưa các gói hàng đến tay. Chàng trai tóc vàng kiên nhẫn đợi bạn mình mở quà và hơi ngồi dậy khi nhận thấy gói quà của Granger. Hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt Theo khi cậu ấy nhìn những dòng chữ với nội dung mà cô gái trẻ đề cập đến và trả lời lại trong tấm thiệp của cô. Vì vậy, hắn không bỏ lỡ nụ cười hơi ngớ ngẩn sáng bừng trên khuôn mặt cậu ấy.

- Cậu và Granger đã hẹn hò bao lâu rồi? Draco không thể cưỡng lại hỏi.

Theo nhanh chóng quay lại nhìn hắn, ngạc nhiên.

- Gì ?! Nhưng… Bởi Salazar, cậu đã mở gói hàng sao ?!

- Không, tôi chỉ nhận ra nét chữ của cô ấy, Draco nói dối một cách tự nhiên.

Theo nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc trước khi nhún vai.

- Chúng tôi không hẹn hò.

Draco nhìn cậu ấy một cách nghi ngờ.

- Tôi cam đoan rằng chúng tôi không hẹn hò. Chúng tôi đã gặp nhau khá nhiều trong thư viện và rồi một ngày nọ, hóa ra tôi đã mượn một cuốn sách cuối cùng mà cô ấy đang cần để làm bài tập về lịch sử phép thuật và cô ấy đến hỏi tôi liệu tôi có thể cho cô ấy mượn cuốn sách…

Theo dừng lại trong câu chuyện của mình, như thể đang nhớ lại cảnh đó.

- Tôi không giống cậu, tôi không có thành kiến

gì cả… Ừ thì chỉ là về phản ứng bề ngoài để cha tôi không để ý đến thôi, chứ nói thật thì tôi cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến vấn đề huyết thống. Có những kẻ ngốc, những kẻ khốn nạn ở khắp mọi nơi và cũng có những người tốt xung quanh chúng ta. Hermione chắc chắn là một cô gái tốt. Cô ấy vui tính, thông minh và thẳng thắn là người bạn tốt hơn nhiều so với những người trong ngôi nhà này. Tóm lại, chúng tôi bắt đầu học cùng nhau vì tôi đề nghị chia sẻ cuốn sách đang được đề cập với cô ấy và chúng tôi đã thảo luận, tìm hiểu nhau…

- Nhưng, Theo… Đó là Granger! Cô gái biết tuốt, máu bùn, bạn thân nhất của Potter! Draco thốt lên.

- Nghe này, tôi ở lại đây để tránh xa định kiến

của cha tôi, tôi không định lại phải chịu đựng những điều đó từ cậu. Tôi thực sự thích cô gái đó, tôi không yêu cầu cậu cũng làm như vậy, mà chỉ cần tôn trọng sự thật rằng tôi không phải là cậu và tôi có thể đánh giá cao một người khác vì con người của họ chứ không phải vì huyết thống của họ., Theo đáp lại, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Draco lắc đầu trước khi gật đầu.

- Ok, tùy bạn!

- Chính xác, Theo kết luận trước khi đứng dậy đi ăn sáng.

Draco không nói gì thêm về mối quan hệ giữa Granger và Theo, sau đó hắn cũng không đề cập bất cứ điều gì đến nó trong phần còn lại của kỳ nghỉ. Hơn nữa, hắn không có quyền đánh giá mối quan hệ giữa họ khi hắn đã đi quá xa với Potter bởi nụ hôn đó…