Tháng mười hai trôi qua suôn sẻ. Chỉ còn vài ngày nữa là Harry đi nghỉ lễ Giáng sinh ở Hang Sóc. Cậu đang háo hức muốn rời khỏi lâu đài. Cậu thích để dành những ngày nghỉ trong không gian gia đình thân yêu của cậu, nhưng trên hết trong thời gian nghỉ lễ sẽ không có thêm giờ hỗ trợ nào khoảng hai tuần.
Năm nay đặc biệt căng thẳng với Gryffindor. Những lớp học thêm của cậu với đối thủ truyền kiếp. Chỉ năm giờ mỗi tuần đã là sự ràng buộc khó chịu. Bởi vì sẽ ít thời gian hơn cho việc đào tạo, làm bài tập về nhà hoặc đơn giản là để nghỉ ngơi. Thêm Malfoy vào quá trình này khiến nó càng trở nên đáng ghét hơn.
Sau đó, cậu vẫn không tiến bộ trong việc học các lớp chính thức, bất chấp sự giúp đỡ của giáo sư Moody ở các buổi học riêng vào tối thứ Sáu hàng tuần. Nếu như lúc trước nó không khiến cậu lo lắng, thì hôm nay việc học này đã bắt đầu làm cậu thất vọng. Đến giờ, phần lớn học sinh đã thành thạo chúng hoặc ít nhất có tiến bộ, không giống như cậu.
Có một thực tế là Hermione vẫn kiên quyết từ chối nói chuyện với Ron. Tất nhiên, cậu hiểu cô, cô ấy đã bị tổn thương trong tình cảm, cô chắc chắn đau khổ rất nhiều nhưng Harry cảm thấy thật ích kỉ khi thích cô tha thứ cho Ron hơn. Cậu không thể chịu đựng được cảm giác bị kẹt giữa hai người. Cậu luôn phải chọn một trong hai người bạn thân để cậu dành thời gian ở bên. Với Hermione, cậu luôn phải cẩn thận không nói về bất cứ điều gì liên quan đến Ron một cách trực tiếp hay gián tiếp.
Và cuối cùng, áp lực của lời tiên tri, khi biết rằng Voldemort mỗi ngày đều đang mạnh hơn hoặc dần dần nắm giữ thế giới phép thuật trong khi cậu không làm gì được để ngăn cản. Cậu càng ngày càng hiểu tại sao cụ Dumbledore lại cho cậu xem những ký ức cũ khi lẽ ra cụ có thể dạy cậu cách tự vệ tốt hơn.
Trên thực tế, cậu chỉ ước mình có những lo lắng như một thanh thiếu niên bất kỳ nào đó cùng tuổi. Bị ám ảnh bởi Quidditch, tình yêu, bạn bè, những cuộc tranh cãi nhỏ với những người bạn cùng lớp … Nhưng không, cậu phải lo lắng về một Chúa tể Hắc ám mà cậu dường như phải gϊếŧ nếu muốn sống sót.
Cậu muốn được như bao người khác chỉ trong một ngày hoặc thậm chí vài giây thôi. Không có Người sống sót, không có lời tiên tri, không có Voldemort… Nhưng dù cậu có làm gì đi nữa thì mọi thứ đều đưa cậu trở lại thực tại của mình.
- Bồ ổn chứ, Harry? Ron hỏi.
- Ừa, cậu đáp lại một cách lười nhác.
Cả hai cùng đi về phía Đại sảnh đường. Họ vừa hoàn thành hai giờ môn Bùa chú và Harry lại một lần nữa thu hút sự chú ý về khả năng kém cỏi của mình.
- À, bồ tèo, đừng lo lắng về những phép thuật không lời, rồi sẽ đến ...
- Ron, làm thế nào mình có thể đánh bại Chúa tể Hắc ám nếu mình thậm chí không biết cách sử dụng một câu thần chú không lời? Harry gắt gỏng hỏi.
Bạn thân của cậu định trả lời, nhưng có hai cánh tay đã vòng qua cổ cậu ấy và kéo lại. Harry nghĩ rằng mình đang nhìn thấy một con mực đang tóm lấy con mồi.
- Ron-Ron của em! Lavender thốt lên.
Harry đảo mắt, mệt mỏi với biệt danh đó, mệt mỏi với giọng nói lải nhải của Lavender, mệt mỏi với cách cư xử của cô ấy và trên hết, mệt mỏi vì không thể tâm sự với Ron khi cô ấy quá sỗ sàng. Bởi vì vậy, Harry không thể nói bất cứ điều gì trước sự hiện diện nhạy cảm của cô gái trẻ.
- Thôi, mình sẽ cùng Hermione đi ăn trưa.
- Nhưng Harry ... Ron bắt đầu.
- Hẹn gặp lại – cậu nói, bước đi vờ như không nghe thấy người bạn thân phản đối.
Cậu đã tìm thấy người bạn thân nhất còn lại, nơi cô luôn đến vì không muốn nói chuyện với Ron nữa. Cậu ngồi xuống trước mặt cô.
- Mọi thứ đều ổn cả chứ ? Hermione hỏi.
- Ừ, không sao đâu, Harry đáp, cố gắng nở một nụ cười.
- Hừ, bồ có thể hành động gì khác thuyết phục hơn không.
- Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là có những thời điểm nhất định trong cuộc sống hàng ngày của mình khó xoay sở hơn bình thường thôi. Bồ đừng lo, chuyện đâu rồi sẽ về đó à, cậu nói một cách chân thành.
Hermione nở một nụ cười dịu dàng và đầy thiện cảm.
- Không ai khác có thể thoát khỏi cuộc sống hàng ngày này hơn bồ và bồ không bao giờ có thể thay đổi được điều hiển nhiên này, Hermione phàn nàn.
Harry chỉ nhún vai. Bất chấp mọi thứ, cậu bị bạn thân hiểu ra, chuyện đã đành.
Harrt bắt đầu nghĩ về Quidditch, không gì tốt hơn là phân tâm và mỉm cười vui vẻ trở lại. Ravenclaw đã giành chiến thắng trước Hufflepuff, khiến họ xếp sau Gryffindor một ít điểm.
Trận đấu tiếp theo của đội cậu là giữa tháng ba và sẽ đối mặt với Hufflepuff. Harry biết họ sẽ phải giành chiến thắng với số điểm tối đa để tiếp tục dẫn đầu với hy vọng đạt cúp. Ravenclaw đã có đội hình rất tốt trong năm nay.
Chà, cậu thà đấu với bọn Ravenclaws hơn là với Slytherin. Ít nhất, sẽ không có những cú đánh gian lận.
Chàng trai tóc đen nhìn đồng hồ và thở dài. Nhắc đến những trò bẩn thỉu của Slytherin, đã đến lúc cậu phải học hỗ trợ hai tiếng Độc dược vào thứ Ba.
- Thôi, mình đi đây, cậu thông báo.
- Chúc may mắn, Hermione trả lời đơn giản.
Cậu bé đã sống giận dỗi khi ra khỏi Đại sảnh đường. Cậu đã không nói với người bạn thân nhất của mình những gì xảy ra gần hai tháng trước. Cậu không muốn tranh luận rằng Malfoy đã suýt gϊếŧ cậu bằng cách siết cổ cậu. Cậu thậm chí không thảo luận hay đề cập đến việc cảm thấy Slytherin bị cám dỗ để hôn cậu. Cậu đã và đang cố gắng làm mọi thứ có thể để đưa điều đó ra khỏi bộ não của mình.
Khi đến nơi, Malfoy đã yên vị trên ghế và các hướng dẫn được viết sẵn trên bảng. Không nói một lời, Harry bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu và pha chế theo chỉ dẫn nhưng thường xuyên, sự chú ý của cậu lại hướng đến Slytherin đang say ngủ.
Khuôn mặt Malfoy hoàn toàn khác khi hắn đang ngủ. Không có biểu hiện của sự khinh thường hay kiêu ngạo. Trông hắn thật ngây thơ vô tội. Đúng vậy, Harry thấy hắn đẹp hơn nhiều theo cách đó.
Cậu lắc đầu, một lần nữa đã để cho bản thân bị những dòng suy nghĩ này cuốn mình đi. Thường xuyên xảy ra như vậy kể từ khi họ gần như hôn nhau và đồng thời bị ảnh hưởng bởi những lời ám chỉ của Hermione. Cậu thấy mình nhìn chằm chằm vào Malfoy, thấy hắn đẹp trai trong một số trường hợp nhất định, nhìn vào đôi môi hắn ... Merlin ... Cậu sẽ ra sao nếu cậu bắt đầu đánh giá cao ngoại hình của Malfoy?
Ngay cả cách cậu nhìn Ginny cũng thay đổi. Đã có lúc cậu nghĩ mình bị thu hút bởi em ấy, nhưng hôm nay cậu không còn cảm giác gì cả. Vâng, vâng, cậu thích Ginny, nhưng không còn chút gì ghen tị khi nhìn thấy em ấy hôn Dean.
- Malfoy? Cậu khẽ gọi.
Cậu đã pha xong lọ độc dược của mình hơn mười phút rồi, nhưng cậu muốn hắn tự thức dậy. Bởi vì bây giờ chỉ còn mười phút nữa sẽ kết thúc giờ học hỗ trợ của họ cho nên Harry không muốn ở đây lâu hơn mức cần thiết. Cậu gọi khẽ vậy đã đủ an toàn và chu đáo mà không rung lắc hắn như một cây mận rớt quả.
- Malfoy? Cậu lại bắt đầu lớn tiếng hơn một chút khi thấy Slytherin không phản ứng gì.
Sau một lúc do dự, Harry đầu hàng rồi tiến đến chiếc ghế nơi người thanh thiếu niên đang ngủ say. Cậu lắc vai hắn và quay trở lại vị trí của cậu khi thấy Malfoy từ từ tỉnh dậy.
- Hừm… Malfoy càu nhàu, mở mắt.
- Tao đã làm xong và gần đến giờ ra khỏi phòng này, Harry giải thích.
Slytherin đứng dậy và kiểm tra độc dược trong cái vạc trước khi gật đầu. Sau đó hắn đi đến gần cánh cửa và dựa vào tường bên cạnh. Harry đoán rằng hắn muốn rời khỏi phòng ngay khi hết giờ.
Tuy nhiên, một mảnh giấy da trên chiếc ghế mà Malfoy vừa để quên đã thu hút sự chú ý của chàng trai tóc đen. Harry đi lấy nó.
- Malfoy, chắc mày đã quên gì đó trong lúc ngủ, Harry nói với hắn, chìa tấm giấy da cho hắn xem.
Chàng trai tóc vàng với sắc mặt căng thẳng lao nhanh về phía Gryffindor. Harry hối hận vì không có ý tưởng đọc nó trước khi thông báo cho đối phương.
- Đưa nó đây, Malfoy xòe tay ra yêu cầu.
- Hãy nói làm ơn*? Harry đáp, rụt tay lại để chọc điên nhà Slytherin.
(*s"il te plaît tương tự với Please… được dùng như phép lịch sự khi đề nghị hoặc yêu cầu điều gì đó, mị tính dùng từ xin vui lòng)
- Potter… Malfoy gằn giọng.
- Một yêu cầu rất nhỏ thôi mà, hãy nói làm ơn nào! Cậu nhấn mạnh.
Nếu Harry cảm thấy thích thú với tình huống này, thì Malfoy dường như không cùng tâm trạng với cậu. Hai người đàn ông trẻ tuổi nhìn nhau đầy thách thức và cuối cùng, Slytherin tiến tới, đẩy đối phương lùi vào tường.
Malfoy giật lấy tấm giấy da trên tay cậu và trừng mắt.
- Đừng giỡn mặt với tao nữa Potter, nếu không thì…
- Nếu không thì sao Malfoy, định hôn tao sao? Cậu đáp lại với một nụ cười đắc thắng.
Harry thực sự không biết cái gì đang nhập vào mình. Cậu đã làm mọi cách để quên đi tình tiết này nhưng hiện tại cậu đang vui vẻ chọc tức Malfoy bằng điều đó. Đồng thời, do cậu mệt mỏi và căng thẳng vài ngày nay bởi các bài học phép thuật không lời nên cậu muốn sức sống trỗi dậy. Hiện tại adrenaline* đang chạy trong huyết quản chỉ vì sự hiện diện của Malfoy.
(*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. Hầu như các bộ truyện hiện đại đều có từ này, mị hiểu nhưng chưa từng google search rõ ràng như vậy ^^)
- Cái gì ?! Không, nhưng mày đang lạc đề Potty ?! Tao, hôn mày ?! Cũng đồng nghĩa với việc tao hôn mông của con Quỷ Khổng Lồ!!! Malfoy hai mắt mở to đầy phẫn nộ nói.
Harry cười lớn hơn, giọng Slytherin quá cao khiến hắn không nhận ra sự lo lắng của bản thân nữa. Nhà Gryffindor thấy rằng người con trai tóc vàng kia dường như càng ở gần cậu và càng tức giận hơn thì Harry càng cảm thấy tốt hơn.
- Hửm? Tao có nói gì sai sao? Nhà Gryffindor giả vờ ngây thơ vô số tội hỏi, đưa mặt lại gần hơn một chút, lúc này đã cách khuôn mặt Slytherin vài cm.
- Vậy Malfoy, người bị đẩy vào tường là tao, không phải mày. Còn chần chừ gì mà không hôn vào mông Quỷ Khổng Lồ đi?
Cậu thấy Slytherin nhắm mắt lại và hít thở mạnh bằng mũi.
- Tao… tao…, chàng trai tóc vàng lắp bắp.
Harry toàn lực thở dốc. Một mùi hương bạc hà tươi mát và thứ gì đó mà cậu không thể xác định được nhưng ngay lập tức thu hút cậu. Cậu quên rằng đây chỉ là một trò đùa, quên rằng cậu chỉ muốn chọc điên đối thủ của mình, quên rằng không có vấn đề gì về việc thực sự hôn hắn.
Cậu đã nghĩ không có gì có thể kéo cậu ra khỏi thực tại tồi tệ của mình nhưng hiện tại cậu đã sai. Đôi môi của Malfoy thật tuyệt vời. Hiện giờ cậu không còn là Harry Potter, không còn Voldemort nữa, không còn đau đớn, không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ còn lại cảm xúc của môi cậu lướt trên môi Slytherin.
Cậu cảm thấy đôi môi của hắn đang hé mở chào đón và cậu không chần chờ gì nữa luồn lưỡi của mình vào trong quấn lấy lưỡi hắn, Merlin! Thật tuyệt. Tay cậu đưa lên chạm vào cánh tay Malfoy và lần lượt lướt lên trên cho đến khi chúng bám vào gáy hắn, cậu xoa nhẹ rồi kéo hắn lại gần hơn. Sau đó, cậu cảm thấy cơ thể Slytherin dựa lên ngực mình qua lớp vải, tay hắn nắm lấy vải áo choàng phù thủy của cậu khi hắn bắt đầu đáp trả nụ hôn.
Cuối cùng vì cạn kiệt hơi thở nên họ hé miệng. Điều này dường như giúp hai người khôi phục lại tỉnh táo và Malfoy giật mình lùi lại.
- Không, điều này không đúng đâu Potter ?! Hắn hét lên.
- Mày sao?! Bởi Salazar, chuyện gì đã xảy ra trong đầu mày!
- Oh không sao! Tao chỉ trả thù mày vì hôm trước mày đã định hôn tao! Harry phản biện.
Đáp lại, Slytherin đã đấm cậu một cái trước khi rời khỏi phòng. Harry đứng dựa vào tường một lúc lâu, đầu tiên vì choáng váng và sau đó là suy nghĩ. Cậu vừa hôn đối thủ suốt sáu năm trời của mình và cậu rất thích nụ hôn đó.
Trong một thời gian dài cậu đã không tìm thấy điều gì làm cho cảm xúc của cậu tốt như chuyện ban nãy, nhưng nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nó không có ý nghĩa gì cả. Đó là Malfoy, họ đã luôn ghét nhau. Hơn nữa, Harry tin rằng người này đã trở thành thủ hạ của Voldemort. Vậy tất cả những việc này có thể dẫn họ đến đâu? Không, không đến đâu cả.
Cậu phải quên đi mọi chuyện vừa xảy ra ngày hôm nay và cậu biết Malfoy sẽ không làm ầm ĩ lên. Bất chấp phản ứng của hắn, cả hai đều biết rất rõ nếu Harry hôn hắn thì Malfoy sẽ đáp lại cậu ngay lập tức.
Trước khi rời khỏi phòng, Chàng trai đã sống triệu hồi một chiếc gương và làm cho dấu tích từ cú đánh của Slytherin biến mất. Cậu không muốn phải trả lời câu hỏi của bạn bè.