Hoàng Hậu Ngực To

Chương 19.1: Lục Trăn nhập huyệt Lục Phù trong phòng chứa củi bị rình coi

Từ sau khi Khương thị bắt gặp chuyện của hai huynh muội thì Lục Trăn và Lục Phù không được nhìn thấy mặt nhau.

Lần này trở về Kinh Châu, Lục gia đơn giản lên đường. Khương thị cùng Lục Phù ngồi chung một chiếc xe ngựa, Lục Chu cùng Lục Trăn ngồi chung một chiếc xe, cố ý ngăn cách hai huynh muội.

Nửa tháng sau, đoàn người đến nhà cũ Kinh Châu, lão thái gia đã xong mười bốn ngày.

Lão thái gia hưởng thọ 79 tuổi, Lục Chu chính là con trai trưởng. Lần này, bọn họ từ kinh thành trở về, các hương thân nhiệt tình đón chào, mọi người ôm đầu khóc rống trong linh đường.

“Phù muội.” Lục Trăn lắc mình đi đến trước mặt nàng, quan tâm nói, “Gân đây ngươi có tốt không? Trên người còn thương tích không?”

“Ca ca, ta đã khỏe mạnh.” Lục Phù phát giác cả người Lục Trăn đã gầy đi một vòng.

“Vậy là tốt rồi, ta sẽ tìm cơ hội gặp ngươi.” Lục Trăn nói xong thì cũng không dám ở lâu, quy củ mà trở lại phía sau Lục Chu. Bọn họ cùng các thân nhân hàn huyên xong thì quỳ gối một bên, bắt đầu khóc than.

Lục Phù sống ở Kinh Châu đến mười tuổi, thật ra có cảm tình rất sâu nặng với thái gia gia. Lão thái gia vô cùng sủng ái chắt gái đại phòng là nàng, chi phí ăn mặc của nàng luôn tốt hơn một chút so với nữ oa oa khác. Nàng nhớ rõ đến mùa hè, lão thái gia thường xuyên pha trà kêu nàng cùng nhấm nháp, nước trà kia có hương bạc hà, vừa uống trà vừa kể cho nàng nghe chuyện xưa. Năm mười tuổi, nàng phải rời khỏi Kinh Châu, lúc ấy còn luyến tiếc tộc nhân mà khóc hồi lâu. Lão thái thái nói không sao, đợi đại thọ tám mươi sẽ đoàn tụ nhưng người lại chết ở tuổi 79. Lục Phù khóc đến không thể ngừng lại, lại mệt nhọc vì đi xe lâu nên khóc đến hôn mê bất tỉnh, ngất sang một bên...

Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng từ lúc đầu ánh mắt đã khóa trên người nàng, cố ý ngồi bên cạnh nàng nhưng lại thật không nghĩ đến nàng sẽ chủ động ngả vào vòng ôm...

Người đương thời thường nói: Kinh Châu thành họ Vương. Người Vương gia đến đây kinh doanh rất nhiều, sớm đã một tay che trời. Lục gia ở Kinh Châu thật sự cũng không danh giá lắm, nhưng do năm đó lão thái gia cống sinh, Lục Chu lại thi đậu cống sinh nên Lục gia phất lên thành dõng dõi thư hương. Nhị đệ của Lục Chu, Lục Dung năm đó cũng mượn danh tiếng của ca ca mà muốn cầu hôn đích nữ Vương gia, cuối cùng lại ở rể Vương gia, sinh ra một con trai họ Vương, tên là Chấn Chi.

Vương Chấn Chi từ nhỏ đã được trăm ngàn sủng ái, nói là tiểu bá vương trong thành Kinh Châu cũng không quá. Chịu ảnh hưởng của mẫu tộc nên rất ít qua lại với Lục gia, đến ngày tết mới cùng phụ thân tới thăm Lục gia, mẫu thân thì không có khả năng đi Lục gia rồi.

Khi còn bé, Lục Phù trấn điêu ngọc trác, ai thấy cũng đều thích. Hắn tuy rằng rất ít khi tới Lục phủ nhưng mỗi lần đến thì đều rất chờ mong được thấy tiểu biểu muội này. Lục Phù cũng có ấn tượng với hắn, hắn luôn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, tặng nàng nhiều đồ vật cực tốt.

Sáu năm trước, đêm trước khi Lục Phù lên kinh thành, hắn thế mà lại đến tìm nàng, nói hắn muốn đặt hôn ước, Phù muội có thể ở lại thành Kinh Châu hay không. Khi đó, Lục Phù mới mười tuổi, cảm thấy hôn ước là chuyện thật xa xôi, nàng lại không nguyện ý tách khỏi người thân nên một mực từ chối, nói: Không cần, ta không muốn gả cho biểu ca.

Sắc mặt Vương Chấn Chi tối tăm cực kỳ, tựa như mây trời xám xịt.

Thời gian sáu năm trôi qua, nàng vào cung rồi lại ra cung, Vương Chấn Chi cảm thấy buồn cười. Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cũng không biết hoàng đế bị chạm cọng dây thần kinh nào mà lại biếm nàng ra khỏi cung. Nếu nàng đã trở về Kinh Châu thì sẽ không thoát khỏi khống chế của hắn. Sáu năm trước, thiếu niên Vương gia cao cao tại thượng thành tâm cầu hôn bị nàng cự tuyệt, vậy thì sáu năm sau phải làm nàng hối hận, bắt nàng trả một cái giá thật đắt!

Khi Lục Phù tỉnh lại thì người đã nằm ở trong sương phòng, đầu váng mắt hoa.

“Cô nương tỉnh rồi.” Nô tỳ lại đây, hỏi: “Có phải muốn uống nước không?”

“Ừm.” Nàng bị đỡ ngồi dậy rồi uống một chén nước, cảm thấy yết hầu thoải mái hơn nhiều, hỏi: “Giờ nào rồi? Sao ta lại ở chỗ này?”

“Cô nương đi đường mệt nhọc, khóc đến hôn mê trên linh đường. Lúc này vừa qua giờ Thân, nhóm bà con chắc hẳn đã rời phủ.”

“Ừ.” Nàng xoa xoa huyệt thái dương. Một nô tỳ đi vào bẩm báo: “Cô nương, Trăn thiếu gia nói chờ ngài ở hậu viện.”

Nô tỳ này là nô tỳ ở nhà cũ, cũng không biết cha mẹ cấm huynh muội bọn họ gặp mặt.

Nàng cùng ca ca đã lâu không nói chuyện, có chút nhớ nhung nên mạnh mẽ đứng dậy, hơi ngụy trang để ra sau gặp Lục Trăn.

Hậu viện là một hoa viên nhỏ, hành lang dài tro hai ngọn đèn l*иg cam vàng, chiếu sáng bóng dáng cao dài của nam tử.

“Ca ca.” Nàng gọi một tiếng.

Lục Trăn xoay người nhìn thấy nàng, lập tức ý cười đầy mặt, trong ánh mắt toàn là tình yêu. “Phù muội.” Hắn quay đầu phân phó với hai tỳ nữ: “Ta với Phù muội có việc cần bàn bạc, các ngươi toàn bộ lui ra đi, không gọi thì không được tới gần.”

“Vâng.” Nháy mắt, hậu viện chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ca ca, ngươi muốn nói gì?” Lục Phù khờ dại nhìn về phía hắn.

“Phù muội, trong khoảng thời gian này, ta nhớ ngươi muốn phát điên rồi.” Hắn nói trắng ra, chọc cho má phấn của nàng ửng đỏ. Nàng ôn nhu nói: “Ta cũng vậy.”

Lục Trăn nghe ngữ khí này của nàng, cho rằng nàng đã đáp ứng nên lôi kéo tay nàng, nói: “Đi.”