Lục Phù bị hung hăng lăn lộn một đêm, thân mình giống như bị xe ngựa nghiền qua nghiền lại, đau đớn xuyên tim. Cả một buổi tối không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích, nàng trong cơn giận dữ mà giờ phút này cái gì cũng không sợ, quát hắn: “Ngươi cũng biết đau? Ngươi nhìn ta xem trên người còn chỗ nào lành lặn không?”
“Trẫm ban ân trạch cho ngươi, theo lý ngươi nên mang ơn đội nghĩa mới đúng!”
“Ta hỏi ngươi ta có đòi ơn trạch đó không? Ngươi với tội phạm cường bạo có gì khác nhau!”
“Ngươi!” Ngụy Sâm giận dữ cực kỳ, duỗi tay bóp cổ nàng. Mỹ nhân lập tức tái mặt thành màu gan heo, nàng cảm thấy hô hấp khó khăn, cơ hồ sắp hít thở không thông mà chết. Nàng khàn khàn nói: “Gϊếŧ... Ta...”
Ánh mắt của nàng là chết cũng không sợ.
Ngụy Sâm chẳng qua là muốn hù dọa nàng, nháy mắt buông tay ra. Nàng kịch liệt ho khan, môi trắng bệch làm người ta nhìn mà đau lòng. Hắn hừ lạnh, nói: “Ngươi cho rằng chết đi là có thể thoát khỏi trẫm sao? Trẫm sẽ sai người phơi khô thây ngươi đặt trong quan tài băng, phong ấn ngươi với Thừa Ân Điện, mỗi ngày đều đến thăm ngươi.”
Mẹ kiếp...
“Biến... Khụ khụ... Biếи ŧɦái...” Lục Phù gian nan nói.
Đã chết rồi mà hắn cũng không buông tha, còn không cho nàng xuống mồ. Nàng thật là xui xẻo, trêu chọc đến kẻ biếи ŧɦái như vậy!
Sắc mặt Ngụy Sâm khó coi cực kỳ. Hôm nay, nàng không chỉ đánh mặt hắn mà còn chửi hắn ầm lên, ánh mắt nhìn hắn càng giống như rắn rết. Trong lòng hắn chua xót, ngoan tuyệt nói: “Ngươi chán ghét trẫm thì chán ghét đi, cùng lắm thì tim người từ bỏ trẫm, người ngươi lưu lại hậu cung là được rồi. Hôm nay lập tức theo trẫm hồi cung.” Cái gì mà lấy lễ phục người, cái gì mà một lần nữa cầu hôn, những việc này hoàng đế nghe một chút đã thấy đau đầu, vẫn là nên trói về thôi. Hắn bồi thêm một câu, “Nếu lại đòi chết đòi sống thì làm xác khô đi, ngươi làm sao thì làm.”
Ngụy Sâm nói xong thì xoay người, hai chân buông xuống mép giường, xoay người lại đeo giày, một chút đường sống cũng không cho nàng, cũng không muốn nghe nàng nói bất kỳ lời nào nữa.
“Ta không trở về cung!” Lục Phù kêu to phía sau hắn.
“Nếu lại nói nữa thì uống thuốc câm đi, trẫm ngẫm lại đêm qua thái độ ngươi kiều nhu như vậy thật là đáng yêu.” Ngụy Sâm đi xong giày định đứng dậy thì đột nhiên một đôi tay vươn từ sau lưng hắn, vòng quanh bụng hắn, kéo hắn trở về giường. Lục Phù từ sau lưng ôm lấy hắn, cái trán gối lên sau vai hắn khóc lóc kể lể: “Cầu thánh thượng khai ân, hu hu...”
Lục Phù quyết định vẫn nên mềm xuống, chứ cứng đối cứng giống như lấy trứng chọi đá vậy.
“Chủ ý trẫm đã định.” Thanh âm hắn vừa lạnh lùng vừa cứng cỏi, bàn tay to bắt lấy tay nhỏ của nàng, làm như muốn tháo ra.
“Thánh thượng thiên tư bất phàm, lúc đầu thϊếp quả thật ái mộ không thôi.” Nàng thốt ra lời này làm trong lòng Ngụy Sâm nhảy dựng mãnh liệt, chủ động xoay người nắm hai tay nàng, nói: “Về sau tại sao ngươi lại thay đổi?”
Ngụy Sâm từ nhỏ đã được phong làm Thái Tử, thiếu niên liền đăng cơ. Hắn sớm đã có thói quen tất cả mọi người quanh mình đề phủ phục dưới chân, làm việc theo ý hắn. Nữ sắc lại càng không cần phải nói, nữ nhân hẳn đều ngóng trông hắn sủng ái. Lần đầu tiên hắn gặp được nữ nhân như Lục Phù, mạo hiểm sống chết nguy hiểm cũng muốn rời khỏi cung.
Lục Phù trong lòng xem thường hắn một cái, thầm nghĩ: ‘Ngươi tàn bạo, dễ giận, thiếu nhân từ, thê thϊếp thành đàn, đầu óc ta bị hỏng mới có thể tiếp tục thích ngươi!’, trên mặt lại đau khổ, run giọng nói: “Hậu phi giai lệ của thánh thượng nhiều vô kể, Phù nhi phải chia sẻ điện hạ với nhiều người như vậy thì đau lòng khó chữa, ruột gan đứt từng khúc.”
“Cho nên Phù nhi vẫn thích ta?” Hắn kích động, không tự xưng trẫm, hai mở nở hoa. Hắn vốn dĩ đã chết tâm, vốn dĩ cho rằng không chiếm được cảm tình của nàng, giờ phút này lại có cảm giác trời không tuyệt đường người!
Lục Phù kéo kéo khóe miệng, tiếp tục nói: “Ta chỉ nhận được một chút sủng ái của thánh thượng mà thánh thượng còn thường xuyên đánh chửi ta, chút tưởng niệm cuối cùng cũng bị đánh tan. Hiện giờ, ta đã ra khỏi cung, cũng chỉ nghĩ tới bình đạm mà sống, cầu thánh thượng thành toàn.”
“Thực xin lỗi Phù nhi... Thực xin lỗi...” Ngụy Sâm nắm tay nàng, đặt trên má hơi sưng của mình mà ôn nhu nói: “Người nhìn xem, không phải ngươi cũng đã đánh trả rồi sao? Chúng ta huề nhau có được không? Sau này ta sẽ không bao giờ đánh mặt ngươi nữa, được không?”
Lục Phù mới không tin, tranh cãi nói: “Thánh thượng luôn có lúc không thể khống chế được.”
“Vậy đánh mông ngươi, xúc cảm cũng không khác lắm.” Hắn buột miệng thốt ra.
Lục Phù há hốc mồm kinh ngạc, phẫn nộ nói: “Ngươi... Ngươi!”
Ngụy Sâm một tay ôm nàng vào trong ngực tựa như ôm con nhím nhỏ, nhu tình mật ý nói: “Trẫm bảo đảm về sau sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, bất luận kẻ nào cũng không thể làm ngươi ủy khuất, ngoại trừ trẫm.”
Cái quỷ gì!!
Lục Phù giãy giụa trong lòng hắn, kéo xa khoảng cách với ngực hắn.
“Phù nhi.” Ngụy Sâm gọi nàng. Nàng ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy tuấn nhan của hoàng đế gần trong gang tấc, thâm tình, chân thành mà nhìn về phía nàng, nói: “Trẫm thích ngươi. Trẫm không thể rời khỏi ngươi.”
Hôn mê...
Lục Phù lúc này mới phát hiện thì ra hoàng đế cũng sẽ dụ dỗ, còn sử dụng mỹ nam kế nữa... Một khuôn mặt tuấn lãng xuất thần như vậy quả thực làm chuyện gì cũng sẽ khiến người khác tha thứ cho hắn...
Tỉnh tỉnh, nàng quyết không thể trúng mỹ nam kế!
“Phù nhi không muốn hồi cung, thánh thượng nếu cưỡng bách Phù nhi thì chỉ càng làm trái tim ta băng giá.” Vẻ mặt nàng khổ sở, quyết định cũng lợi dụng sắc đẹp một phen, tranh thủ sự trìu mến của hoàng đế.
Ngụy Sâm nhìn nàng vài giây mà không nói lời nào. Rốt cuộc nàng đã cho hắn một chút hy vọng, nghĩ đến hai người vẫn có cảm tình, hắn không muốn quá tuyệt tình, phá hư chút hy vọng này, bèn thở dài nói: “Thôi, hôm nay ngươi về phủ trước đi, ngày khác trẫm lại đến tìm ngươi. Ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phủ, nơi nào cũng không cho đi.”
Nàng gật gật đầu, kết quả này xem như thỏa hiệp lẫn nhau. Kỳ thật, thương thế trên người nàng nặng như vậy, ít nhất cũng phải nằm mười ngày nửa tháng, làm gì có thể đi nơi nào. Lục Phù hồi phủ tĩnh dưỡng hai mươi ngày thì thân thể tốt lên nhưng lại tâm thần ưu tư.
Hai mươi ngày này, hoàng đế tới cửa thăm nàng ba lần, ở trong tú phòng muốn nàng suốt ba ngày. Nếu không phải nàng bị thương nặng thì chỉ sợ ba ngày hoàng đế còn chưa đủ tận hứng. Tư thϊếp ngoài cung, ngẫm lại thật là trào phúng.
Khi nàng đang tuyệt vọng thì vận mệnh lại mở râ một cánh cửa cho nàng.
Người Lục gia ban đầu ở Kinh Châu. Năm năm trước, Lục Chu lên kinh thành nhậm chức, Lục Trăn hai năm trước trúng cử tam nguyên, lúc này mới xem như là định cư ở kinh thành, nhưng mà tộc nhân còn lại ở Lục gia đều sống ở Kinh Châu.
Kinh Châu tới báo tin lão thái gia ở trong nhà bệnh chết, cả nhà cần mau chóng trở về Kinh Châu để chịu tang. Tang kỳ Đại Ngụy cũng có dăm bảy cách nói, vì tẫn đạo hiếu, người có chức quan phải ít nhất làm bảy ba hai mốt ngày, bá tánh bình dân theo lý phải làm bảy bảy bốn chín ngày.
Điều này có nghĩa là Lục Phù không những có thể trở về Kinh Châu mà còn có thể ở lại một thời gian. Nàng lại nghĩ cách ăn vạ không trở về kinh, như vậy không phải có thể thoát khỏi hoàng đế rồi sao?