Khi Giản Mục Xuyên nhìn thấy Trần Trừng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trước đó anh đã xem qua bệnh án của cô.
Trong lúc Trần Trừng thấp thỏm bối rối, anh rể lại rất bình thản, nghiêm trang khám bệnh cho cô, hệt như hai ngày trước bọn họ chưa từng khỏa thân đối diện nhau vậy.
Khi kiểm tra cho Trần Trừng, hai bệnh nhân khác trong phòng vẫn luôn nói chuyện với nhau, hò hét ầm ĩ.
Giản Mục Xuyên cũng không nói gì thêm, chỉ cau mày.
“Có phán đoán sơ bộ rồi, mông và hông bị đau đều do thắt lưng bị thương tạo thành, anh sẽ kê ít thuốc cho em trước, buổi chiều sẽ sắp xếp cho em xoa bóp với châm cứu.” Giản Mục Xuyên nói với Trần Trừng.
“Vâng.” Trần Trừng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này cô còn chưa ý thức được châm cứu và xoa bóp có ý nghĩa như thế nào.
Bởi vì trong bệnh viện có anh rể, Trần Trừng cũng ngại để chị Lâm ở lại với cô lâu nên kêu chị ấy đi về trước.
Giản Mục Xuyên phải làm việc, cũng không thể nào ở bên cạnh cô mãi, cho nên nhờ hộ sĩ tìm một hộ lý cho cô. Bệnh tình như của Trần Trừng cần phải nằm viện ít nhất vài ngày mới được.
Anh rể mới rời đi không bao lâu đã có hộ sĩ tới đổi phòng bệnh cho Trần Trừng, nói là bác sĩ Giản sắp xếp, Trần Trừng được đổi sang phòng vip sang trọng.
Trần Trừng hơi ngoài ý muốn, thì ra anh rể cũng phát hiện cô không thoải mái, trong lòng cô có chút vui vẻ.
Không còn mấy người không liên quan tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng cô cũng có thể yên tĩnh nghĩ ngơi.
Mãi tới buổi chiều, Giản Mục Xuyên mới vội vàng tới châm cứu cho cô.
“Cái gì? Phải… phải cởϊ qυầи?” Trần Trừng khó có thể chấp nhận nổi mà trừng to mắt.
Hộ sĩ theo Giản Mục Xuyên tới đây che miệng cười trộm, nói: “Muốn châm cứu đương nhiên phải cởϊ qυầи.”
Trần Trừng há to miệng hết nhìn hộ sĩ rồi lại nhìn anh rể, vùng vẫy giãy chết hỏi hộ sĩ: “Là chị châm cứu giúp em ư?”
Hộ sĩ khoát khoát tay: “Hạ kim đương nhiên phải nhờ tới bác sĩ, bác sĩ Giản là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, em phải tin tưởng bác sĩ Giản.”
Trần Trừng nghĩ thầm, không phải em không tin tưởng anh ấy, chỉ là em cảm thấy như vậy quá lúng túng.
Hai ngày trước cô mới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của anh rể cọ bức, hiện tại lại phải cởϊ qυầи ngay trước mặt anh. Chẳng lẽ trước mặt anh rể, cô không thể có chút kín đáo nào sao?
Mà muốn trị bệnh còn phải nghe lời bác sĩ.
Khi cởϊ qυầи, là hộ sĩ giúp cô một tay. Trần Trừng cảm thấy thẹn, dùng tư thế không được tự nhiên nằm lỳ trên giường, vùi mặt vào sâu trong gối đầu.
Giản Mục Xuyên vẫn luôn im lặng không hé răng, mãi tới khi Trần Trừng chuẩn bị xong rồi anh mới lấy túi kim châm ra, chuẩn bị châm cứu.