Hiện tại đυ.ng phải chuyện xấu hổ như vậy, cô cũng không biết phải khắc phục hậu quả thế nào, cuối cùng vẫn là anh rể lên tiếng trước coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng không cần nói cho chị gái.
Tuy trong lòng Trần Trừng cảm thấy không được tự nhiên nhưng cũng rất tán thành với ý kiến của anh rể.
Hai ngày sau Trần Trừng sẽ diễn buổi cuối cùng ở Kiều thành, sau lần biểu diễn này sẽ có mấy ngày nghỉ, cô vốn định đợi khi được nghỉ sẽ tới nhà chị gái ở lại vài ngày.
Nhưng hiện tại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, Trần Trừng thật sự không dám đi nữa, vì vậy trước khi buổi biểu diễn bắt đầu cô đã gọi điện thoại cho chị gái, lúc này cô mới biết chị gái phải đi công tác đột xuất, hiện tại người đã ở tỉnh khác rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn không cần gặp anh rể, trong lòng Trần Trừng rất vui vẻ.
Thế nhưng buổi biểu diễn tối hôm ấy lại gặp phải tai nạn ngoài ý muốn rất nghiêm trọng, Trần Trừng đang biểu diễn đột nhiên ngã từ trên giá cao xuống, hôn mê ngay tại chỗ, rất nhanh đã được đưa vào bệnh viện.
Trần Trừng bị xe cứu thương chở vào bệnh viện. Sau một loạt kiểm tra phát hiện cô bị chấn động não nhẹ, thắt lưng và mắt cá chân đều bị nứt xương, đợi khi đêm đến phải làm thủ tục nhập viện.
Đêm đó là đội trưởng đội vũ đạo – Chị Lâm - ở lại với Trần Trừng. Trần Trừng lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô bị thương nặng tới thế, bản thân đau tới phát khóc.
Đặc biệt là khi bác sĩ bó thạch cao cho cô, cô thút tha thút thít khóc một hồi lâu mới nhớ tới chuyện phải gọi điện thoại cho chị.
Nhưng chị gái đang khóa máy, không liên lạc được, cô nghĩ có lẽ hiện tại chị ấy đang ở nơi sóng yếu.
Ban đêm, cả người Trần Trừng đau đớn khó nhịn, đặc biệt là phần mông cùng với hai bên hông không ngừng co rút đau đớn. Lại thêm hai bệnh nhân khác trong phòng bệnh ngáy ngủ liên hồi, cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng chờ tới hừng đông.
Ngày tiếp theo, có một bác sĩ mới tới. Khi bác sĩ xuất hiện trong phòng bệnh, Trần Trừng trực tiếp ngây dại.
Mặc dù đối phương đeo khẩu trang che kín miệng mũi, nhưng cô chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra.
“Anh… Anh rể…”
Trần Trừng biết anh rể là bác sĩ khoa chỉnh hình rất tài giỏi, nhưng lại không biết anh ấy đi làm ở bệnh viện này.
Vốn là người cô nên tránh xa xa, không nghĩ tới chỉ mới qua hai ba ngày hai người đã lại gặp mặt.
Hiện tại cô còn chưa thể thoát khỏi lúng túng, vừa nhìn thấy anh cô lại nhớ ngay tới đêm đó, nhớ tới… đại dươиɠ ѵậŧ của anh.
Cứu mạng! Cô phải làm sao mới có thể khiến ký ức đêm đó biến mất đây?