Phong Tình Nguyệt Ý

Chương 41: Tiểu vô lại

“Chỉ là không biết, rượu mừng làm thϊếp này, có được đặt lên bàn hay không ?”

Lời vừa nói ra, liền nghe thấy một tiếng “Bang” đột ngột vang lên. Khuôn mặt Dụ Vương trầm xuống, thấp giọng quát:

“Đều câm miệng cho ta!Chê Tề gia ta nháo đến chê cười chưa đủ phải không! Suốt ngày tranh cải không để yên! Mặt mũi Bổn vương đều bị đám các ngươi ném hết!”

Mọi người không nói nữa, tam cô nương lập tức đỏ mắt, thần sắc cực kỳ thê ai. Đồ ăn trên bàn thừa hơn phân nửa, canh chén vốn tỏa ra nhiệt khí sớm đã tan đi.

Chỉ chốc lát sau, một vài thanh âm động đũa thanh lại vang lên. Dùng qua ngọ thiện, mọi người từng người đều rời đi.

Gần Quốc yến , chùa Hương Sơn được chỉnh đốn sắp xếp gọn gàng. Ngày xưa trong miếu hương khói tràn đầy, rất nhiều bá tánh trở về nơi này cầu phúc, châm tẫn Phật hương tản ra hơi thở tâm ninh giúp nhân gia đến thăm viếng có niềm an ủi cùng hy vọng trên tinh thần .

Bây giờ tuy Phật đường trống vắng , nhưng vẫn hiên lên vẻ trang nghiêm. Tiếng bước chân cùng tiếng mộc trượng nặng nề quanh quẩn .

Ngoài Phật đường , sườn dốc cách đó không xa là một vùng xanh thẳm, ở trong một vùng núi đồi chìm trong sắc hồng phấn, có vẻ có chút khác biệt.

Ánh sáng chiếu xuống. Quả nhỏ màu xanh lá trên cây từng chùm dựa gần nhau, quả trám vẫn còn nón nhìn có vẻ chua xót.

Tiếng chuông vang vọng trong chốn đào nguyên mù mịt.

Từ Phật đường đi ra Tề Cảnh Chiêu nắm quải trượng, khập khiễng, cả người âm trầm giống như một khối tử thi. Hắn đi nhìn như thong thả, nhưng bước chân lại như có ngàn cân . Thẳng tắp hướng tới sân phía bắc mà đi đến.

Ngày thứ hai sáng sớm.

Tề Cảnh Chiêu tỉnh dậy muộn, vừa mở mắt liền sờ đến chăn trống trơn bên người . Tiếng cười quen thuộc từ phòng ngoài truyền vào, còn có thanh âm-- loảng xoảng loảng xoảng--vật gì đó bị đá.

Thực náo nhiệt.

Hắn ngồi dậy, ngồi ở trên đệm giường lẳng lặng mà nghe xong một hồi.

“Nha, ngươi lại đá!”

“Tiểu thư, người đứng xa một chút đi a!”

“Được rồi, ngươi xem như vậy đã đủ chưa?”

……

Thanh âm vui đùa ầm ĩ ngoài phòng vang lên từng đợt.

Tề Cảnh Chiêu đang dùng nước rửa mặt, mới vừa vốc một ít nước lên, liền nghe được một thanh âm khác càng quen thuộc hơn.

Mày nhăn lại.

Trong viện, cầu đá màu sắc rực rỡ bị đá đến trời cao.

Ngụy Chi nắm váy, hưng phấn mà đuổi theo cầu đá mà chạy . Mới vừa đuổi được một nửa, nàng liền nóng vội mà giơ cánh tay lên, ngửa đầu muốn đi tiếp.

Sắp thất bại, tiểu cô nương gấp đến độ kêu to, trơ mắt nhìn cá cầu đá i kia rớt xuống ——Vững vàng mà rơi xuống trên tay Tề Cảnh Chiêu.

“Ca……”

“A Chiêu!”

Một bóng người khác so với Ngụy Chi còn hưng phấn hơn vọt tới phía trước, đứng ở giữa hai người . Mặc xiêm y màu nguyệt bạch, thiếu niên cười vô cùng xán lạn.

Tươi cười rực rỡ làm người ta lóe mắt. Tề Cảnh Chiêu thuận tay đem cầu đá ném đến trong lòng ngực Tề Tấn Văn, sau đó tránh khỏi hắn.

Còn chưa đến gần, liền thấy Ngụy Chi hưng phấn hướng phía sau người hắn kêu lên:

“Mau, tiếp tục nha điện hạ!”

“Tới !”

……

Trong viện lại náo nhiệt lên.

Cầu đá màu sắc rực rỡ bay tới bay lui giữa mấy người , thanh âm lúc kinh lúc rống hết đợt này đến đợt khác vang lên. Tiểu cô nương đá đến mồ hôi đầy đầu, đỡ đầu gối thở dốc, không đến một hồi lại tiếp tục chạy.

“Muỗng nhỏ, ta tại đây!”

“Ai, các ngươi đây không phải là chơi xấu sao?!”

……

Tề Cảnh Chiêu đứng tại chỗ nhìn một hồi, biểu tình cực kỳ bình tĩnh. Sau một lát, cầu đá lại lăn đến bên chân hắn .

Tiểu cô nương nhảy nhót lại đây.

Hắn theo bản năng lui một bước về phía , nhường vị trí. Kết quả Ngụy Chi chạy tới một chân đá văng cầu, sau đó đi về phía trước nhảy lên —— Nhào vào trong lòng ngực hắn.

Những người khác tiếp được cầu, lại tiếp tục đá . Tiếng kêu gọi cùng cười đùa chưa từng dừng lại . Lúc Tề Cảnh Chiêu còn chưa phản ứng, tiểu cô nương thơm tho mềm mại , đã ghé vào trong lòng ngực hắn thở gấp.

Trên trán mồ hôi nóng dính ướt vạt áo. Nàng lại dùng sức vùi đầu vào, mồ hôi mỏng mới ra toàn bộ đều cọ tới trên người hắn.

Một lát sau, Hắn cúi đầu, nắm cổ áo tiểu cô nương đem nàng kéo ra chút.

“Từ đâu chui ra tiểu vô lại này vậy?”

Ngụy Chi nhếch miệng cười, dứt khoát ôm cổ hắn, đột nhiên nhào lên trên người hắn. Hai chân lung tung đá phịch vài cái, một cánh tay hữu lực tức thì ôm lấy tiểu nhân nhi.Ngay lúc này, nụ hôn nóng hầm hập rơi xuống trên môi hắn.

“Hôm nay còn chưa hôn hôn đâu, đều do ca ca thức dậy trễ như vậy……” Ngụy Chi vừa hôn môi hắn , vừa lẩm bẩm, thanh âm rất là bất mãn.