Trên bàn dài bày các món ăn chay, nhiệt khí từ từ tản ra.
Chén sứ trắng nõn đựng đầy sữa đông chưng đường mới vừa làm, lại dùng một muỗng nước sốt được chế biến từ hoa đào tưới lên , hương thơm ngọt ngào đập vào mặt.
Sau đó, mọi người đều đến. Chờ Dụ Vương cùng Tề phu nhân cũng ngồi xuống, những người khác mới chậm rãi nhích người.
Tiểu cô nương muốn trộm đi đến đuôi bàn dài, nhưng mới vừa đứng yên, tay phải đã bị bắt lấy. Tề Cảnh Chiêu đem quải trượng đưa cho một hạ nhân phía sau, liền nắm tay nàng thản nhiên mà ngồi xuống.
Lần trước chuyện bị người Tề gia thiết kế , tiểu cô nương cũng không biết, chỉ cho rằng mình uống say bị người hầu đưa đến sai phòng, cũng may ca ca trở về kịp cứu nàng.
Sau đó Tề Cảnh Chiêu liền mang theo nàng rời vương phủ.
Thẳng đến mấy ngày trước , vương phủ phái người tới truyền lời, làm hắn trở về Tề gia một chuyến . Mãi cho đến đêm khuya mới đợi được người trở về.
Sau đó tiểu cô nương liền ngốc ngốc mà đi theo hắn đến chùa Hương Sơn . Trong phòng người cũng không thiếu, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng chén đũa va chạm, không ai mở miệng.
Ban đầu , Tề phu nhân còn thỉnh thoảng đứng dậy thay Vương gia chia thức ăn, không bao lâu sau liền chọc đến Dụ Vương vốn dĩ trong lòng không thoải mái lại càng thêm bực bội, trực tiếp xua tay ngăn nàng lại.
Những người khác cũng mang tâm tư khác mà dùng bữa. Không khí trên bàn tựa như đình trệ tĩnh lặng như nước, làm người ta lo sợ bất an.
Tiểu cô nương ăn không sai biệt lắm, mới bắt đầu động vào bát sữa chưng ở trước mặt . Nàng vân về sứ muỗng nhỏ,múc lên chút ăn, cái muỗng tiến vào trong miệng, sau đó còn muốn mυ'ŧ một chút.
Nàng cúi đầu, thực mau liền ăn sạch một phần điểm tâm của mình, lại trộm liếʍ sạch sẽ cái muỗng. Mυ'ŧ đi liếʍ lại, thanh âm cực nhẹ.
Sau đó một chén sữa đông nguyên vẹn không tiếng động đặt tới ở trước mặt nàng. Ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng chạm lên vàng chén.
Ánh mắt Ngụy Chi sáng lên, hưng phấn mà vươn cái muỗng. Mới vừa múc một muỗng lớn, đột nhiên như nhớ tới cái gì , nàng lập tức lại buông cái muỗng xuống.
Sau một lúc lâu, thấy nàng không nhúc nhích, chén lại bị đẩy đến gần một ít. Có ý vị thúc giục. Ngụy Chi quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chọc chọc chân hắn .
Tề Cảnh Chiêu cúi đầu, liền nhìn nhìn thấy tay nhỏ dưới bàn hướng về phía hắn nghiêm túc mà chạm chạm.
“……”
Hắn như suy tư gì đó, gật đầu. Sau đó đem bàn tay qua . Mười ngón tay đan vào nhau. Mặt tiểu cô nương tức khắc đỏ lên. Nàng vội vội vàng vàng muốn đem tay rút về , lại bị hắn nắm càng chặt.
Vừa nhấc đầu, liền đối diện với ánh mắt hài hước của Tề Cảnh Chiêu .
Ngụy Chi tránh nửa ngày đều không thoát tay ra được, thẹn quá thành giận, trực tiếp duỗi một tay khác qua véo eo hắn.
Véomột hồi, thấy Tề Cảnh Chiêu ăn đau đến nhíu mày, tiểu cô nương lập tức lại mềm lòng mà buông lỏng tay ra.
……
Một bàn tay bị hắn chế trụ, Một cái tay khác còn cẩn thận dè dặt mà xoa eo cho hắn. Trong lòng Tề Cảnh Chiêu ngọt nhìn tiểu cô nương trong giây lát.
Nhéo một cái lại một cái vàolòng bàn tay nóng hầm hập của nàng . Hài hước qua đi, ánh mắt nhìn Ngụy Chi càng thêm ôn nhu, nóng cháy.
Ngụy Chi cúi đầu, xoa xoa, đột nhiên nhớ tới mục đích của mình. Nàng không có ngẩng đầu, chỉ là hướng về bên người hắn dán sát chút.
“Muội no rồi……”
Thanh âm rất nhỏ nhu nhược, âm cuối hơi cao lên, giống như ngày thường làm nũng với hắn. Tề Cảnh Chiêu lúc này mới buông lỏng tay nàng ra .
“Huynh trưởng cùng Lục muội muội cảm tình thật tốt.”
Một câu này của Tề Minh Huyên đánh vỡ yên lặng. Đũa trên bàn đều dừng một chút. Nàng quay đầu, cười với Tề Cảnh Vân nói:
“Minh Huyên rằng huynh trưởng ít khi nói cười, thật sự nghiêm túc , không nghĩ tới bộ dáng kia chỉ là đối với chúng ta mà thôi. Ai,thật là hâm mộ Lục muội muội.”
Lời nói ra vẻ vui đùa , lại làm không khí càng thêm ngượng ngùng. Hiện giờ người trên bàn này , ai còn không biết gièm pha của đại thiếu gia cùng Lục cô nương?
Ấn theo ý tứ của Dụ Vương cùng phu nhân , người Tề gia xem như không biết việc này, không truyền ra ngoài, cứ mặc kệ bọn họ.
Nhưng lúc này gièm pha một chuyện lại nối tiếp một chuyện, ai còn lo lắng được mà đi trêu chọc chuyện của Tề Cảnh Chiêu chứ?.
Kia không phải là tự tìm phiền toái sao? Lời Tề Minh Huyên nói ra giống như một lưỡn dao, cắt ra yên lặng vẫn luôn ngụy trang của người Tề gia .
Mặt Dụ Vương tức khắc trầm xuống. Ánh mắt lạnh băng liếc qua tam cô nương, mang ý cảnh cáo. Phòng an tĩnh trong chốc lát.
“Lại nói bậy. Đều là huynh muội thủ túc , nào có phân biệt cái gì.”
Tề phu nhân nhàn nhạt mở miệng, cũng không phản bác Minh Huyên, chỉ gắp một đũa đồ chay vào trong chén nàng .
“Đọc nhiều sách như vậy, ‘ thực khôn gbiết ’ đã quên hết từ bao lâu rồi.”
Đã nói đến bước này, vốn nên ngừng lại. Nhưng khi nghĩ đến hôn sự tháng sau của mình, Tề Minh Huyên lại hận đến mức siết chặt đũa trong tay.
Không phải muốn mang tiểu tạp chủng kia đưa đi làm thϊếp cho Lưu thái uý sao, sao chuyện xui xẻo này liền rơi xuống trên đầu mình.
Không phải nên là nàng ta sao?!
“Mẫu thân, đạo lý này Minh Huyên đều hiểu, không phải chỉ cùng Lục muội muội nói giỡn sao? Lại nói nữa, huynh trưởng đau nàng nhiều hơn một ít, Minh Huyên cũng hiểu. Dù sao thân thế Lục muội muội đáng thương như vậy.”
Nghe được lời này, không khí trên bàn bầu cũng nhẹ nhàng chút.
Tề Cảnh Vân cười nói:
“Huynh trưởng thiện tâm, đau lòng Lục muội muội. Nếu ngươi ghen ghét, chẳng phải có vẻ Nhị ca ca ta có vẻ quá không xứng chức?”
“Có lẽ, là huynh trưởng cùng Lục muội muội tâm tâm tương tích……”
“Tam muội muội cùng ta không thể tâm tâm tương tích sao?”
Trên bàn một trận cười mắng, mấy người con vợ lẻ ngồi ở bên cạnh che miệng cười khe khẽ nói nhỏ. Ngụy Chi ở trong một trận tiếng cười cúi đầu.
Ở bên người Tề Cảnh Chiêu lâu quá, làm nàng sắp quên mình làm sao mà tiến vào vương phủ, đã quên ở vương phủ đã sống qua những ngày thế nào.
Tay nhỏ không tự giác mà nắm chặt góc áo. Thẳng đến khi nghe được một tiếng cười khẽ bên cạnh .
“Tam muội muội quả nhiên là gần đây gặp chuyện tốt , người cũng hoạt bát hơn rất nhiều.”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền im tiếng. Tề Minh Huyên càng tức khắc trắng mặt. Thanh âm “Tam muội muội” kia làm cả người nàng run lên.
Người ở vương phủ từ trước đến nay ít lời, lúc này lại không tiếc chữ. Tề Cảnh Chiêu quét qua nàng ta liếc mắt một cái, ánh mắt trầm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc.
“Chỉ là không biết, rượu mừng làm thϊếp này, có được đặt lên bàn hay không ?”