Mượn Giống (Tá Chủng)

Chương 7: Về sau để bố đến vào các ngày rụng trứng đi

Chu Nghiên Thâm híp mắt nhìn con trai cùng Tô Niệm hai người thân mật ôm nhau, nhếch miệng cười lạnh, không tránh khỏi sinh ra một cỗ cảm xúc bực bội, không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Đại khái có thể quy thành loại, nữ nhân trước mặt đang bị chính mình thao bức nhưng trong lòng lại chỉ có một nam nhân khác, nên mới sinh ra loại khó chịu kia đi.

Ông dùng lực bóp lấy eo nhỏ mềm mại của cô, hạ thân điên cuồng rút ra đút vào,đỉnh hơi hếch lên mãnh liệt đâm vào hoa tâm của cô, đỉnh đến chỗ sâu nhất của cô từng đợt co rút run rẩy.

Nộn huyệt mềm mại đàn hồi vô cùng hút chặt lấy nhục bổng của ông, kẹp chặt làm ông thoải mái vô cùng, nhưng loại thoải mái này giảm đi thật nhiều khi thấy cô cùng con trai mình quấn lấy một chỗ mà hôn.

Tô Niên thân thể gần như mềm nhũn thành bùn, người đàn ông phía sau nâng mông nhỏ của cô lên thành tư thế nhổng lên cao, chặt chẽ mà dán lên bụng của ông, thừa nhận sự va chạm của ông, một chút lại nhanh hơn một chút, lại sâu hơn một chút, thao cô ra nước liên tục, thân thể càng lúc càng có cảm giác như bị thao như vậy.

Cô một mặt hôn Chu Trình, một mặt đưa tay vuốt ve du͙© vọиɠ đã cứng rắn sắp bùng nổ của anh, vòng qua mềm nhũn đến khi vuốt ve đứng lên.

Chu Trình không ngờ rằng cô sẽ nắm lấy, hô hấp không tự chủ được mà nặng thêm, mang theo nhu tình mật ý hôn cô, bàn tay lớn bao trùm lên tay cô, cầm lấy tay cô nhanh chóng khuấy động lên du͙© vọиɠ của mình.

Chu Nghiên Thâm lạnh lùng nhìn động tác của hai người, tác động qua lại, hứng thú ban đầu giảm đi không ít, động tác giữa hai chân cô càng lúc càng lớn, lúc rút ra chỉ còn nửa cái qυყ đầυ chống đỡ ở cửa huyệt, lại ra sức hơn nữa cắm vào, liên tiếp đỉnh đến cô ưỡn người lên, không quan tâm đến nụ hôn, cô mở to miệng nhỏ phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

Không biết qua bao lâu, nam nhân phía sau lại một trận điên cuồng mãnh liệt cắm, ấn lấy mông nhỏ hung hăng bắn vào trong tử ©υиɠ cô.

Cảm giác được côn ŧᏂịŧ rút ra, Tô Niệm dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng kết thúc...

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Tô Niệm cùng Chu Trình.

Chu Trình lấy một cái gối kê dưới eo cô, anh nghe qua tư vấn, tư thế này giúp ích cho việc thụ thai.

Tô Niệm ngửa đầu nhìn chắm chắm trần nhà, mặc cho anh giày vò, vừa làm xong, cô còn không thể tắm rửa, toàn thân dính dính đều phải chịu đựng.

Cô đột nhiên nhớ tới một việc, quay đầu nhìn về phía Chu Trình, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn là mở miệng gọi anh:"Chồng..."

Chu Trình cầm khăn mặt thay cô lau người, nghe thấy cô gọi, đáp lại một tiếng, ngước mắt nhìn về phía cô.

Mấy ngày trước ta có tìm hiểu, kỳ an toàn là không dễ mang thai." Cô khẽ cắn môi dưới, tiếp tục nói,"cho nên về sau để bố đến vào những ngày rụng trứng đi..."

Cô kỳ thật không hiểu, muốn có con vì cái gì cứ phải thông qua phương thức ân ái, thụ tinh trong ống nghiệm không được sao?

Hiện tại y học phát triển như vậy, dù sao vẫn tốt không phải sao?

Chu Trình tay cầm khăn dừng lại, kéo lấy bàn tay nhỏ của cô, nắm ở trong tay cúi đầu hôn một cái, trên mặt là vui sướиɠ ấm áp cười:"Được, đều nghe Niệm Niệm, anh sẽ nói với bố."

"Ừm." Tô Niệm gật đầu, quay sang không nói gì nữa.

Cô không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ hỗn loạn này, cô sợ, dù là trong lòng chán ghét, thân thể muốn trầm luân phải làm sao?

Còn có anh thật sự không để ý sao?

Đem vợ mình ra, để bố làm.

Thời gian ngắn có thể nhìn không ra, thời gian dài thì sao?

Anh hối hận, hoặc là người hầu trong biệt thự biết, cô làm sao sống ở đây?

Tô Niệm đầu óc rối bời, thân thể bị chơi đùa hung ác, mơ mơ màng màng suy nghĩ một hồi lại ngủ thϊếp đi.