Mượn Giống (Tá Chủng)

Chương 6: Đừng khóc...Lại khóc chồng đau lòng muốn chết

Nghe vậy, Tô Niên mặt càng đỏ hơn, vẫn là lần đầu nghe ông nói những lời như vậy, vừa sắc khí vừa khiến người ta cảm thấy kiêng kị.

Ông trong ấn tượng của cô, thật là ngày đêm khác biệt.

Rõ ràng cô gả tới đây hai năm, ông đều là trước sau như một nghiêm khắc xa cách, một người đàn ông ở địa vị cao lâu nay luôn mang theo khí chất mạnh mẽ, ép người tới không thở nổi.

Cô sợ ông, khi một mình đối mặt với ông lại càng sợ hơn.

Ông đối với cô người con dâu này bất mãn xưa nay đều viết lên mặt, xưa nay không buồn che dấu.

Kỳ thật cô rất tò mò, ông vì sao đáp ứng loại chuyện mượn giống vô lý như vậy, ông rõ ràng rất ghét cô.

Thấy cô thất thần, Chu Nghiên Thâm bất mãn nhíu mày, rút côn ŧᏂịŧ còn sưng to như cũ ra, đưa cô nghiêng người ngã xuống giường, sau đó nâng một bên chân của cô lên từ phía sau lại lần nữa đâm vào.

"Ưʍ... Thật trướng..." Tô Niệm bị chọc vào toàn thân rã rời, tay nhỏ vô lực nắm lấy ga giường dưới thân, theo động tác dứt khoát rút ra đâm vào của ông, không ngừng nắm chặt.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng mờ ảo.

Cái tư thế này, Chu Trình có thể dễ dàng thấy rõ rang, tiểu huyệt mềm mại của cô như thế nào một lần lại một lần phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ bố mình.

Âʍ ɦộ cô mềm mại, môi âʍ ɦộ cũng là nho nhỏ phấn nộn đáng yêu, bởi vì ngậm lấy đại nhục bổng gần như bị căng ra đến cực hạn, âʍ ɦộ ẩm ướt co rút lại, giống như một cái miệng nhỏ nhắn ham ăn.

Côn ŧᏂịŧ rút ra đút vào với tốc độ rất nhanh, thời điểm rút ra còn mang theo vài tia mị thịt phấn nộn, khi đút vào, lại đưa vào trong, quả là đẹp không sao tả xiết.

Bỗng nhiên, trong nháy mắt thân thể cô không khống chế được mà căng cứng, miệng huyệt của cô siết chặt lấy đại nhục bổng của nam nhân, một lát liền run rẩy phun ra, theo nam nhân rút ra một lượng nước bị phun ra ngoài, dưới thân thể lưu lại một bãi nước đọng trên giường.

Cao trào qua đi Tô Niêm giống như chết qua một lần vậy, tiểu huyệt từng đợt run rẩy, cô nhìn trần nhà, trong đầu toàn kɧoáı ©ảʍ như sắp bay lên trời vậy.

Nhưng cô chưa kịp hoàn hồn lại, nam nhân phía sau lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới, côn ŧᏂịŧ vừa to vừa cứng ở trong thông đạo co rút do cao trào của cô nặng nề mà rút ra đút vào, không nhanh, nhưng rất mạnh rất sâu.

Vừa qua cao trào thân thể vốn rất mẫn cảm, căn bản không chịu nổi nam nhân như vậy thao.

Tiểu huyệt bên trong từng đợt co rút, cô thở hổn hển không nhịn được xin tha, chỗ sâu nhất như muốn bị đâm hư, vừa tê dại vừa trướng.

Chu Trình ở một bên xem một lát, xuống giường đi đến bàn trang điểm, rút mấy tờ khăn giấy tới, quỳ gối ở trên giường, lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên mặt cho cô.

Tỉ mỉ, vẻ mặt chăm chú giống như đang xử lý công việc.

Tô Niệm khóc nức nở, nhìn chồng của mình, nước mắt rơi càng nhiều.

Chu Trình thấy đau lòng, cúi người hôn lên trán cô:"Niệm Niệm... Khóc cái gì?Hả?Niệm Niệm, bảo bối...Không khóc... Lại khóc chồng đau lòng muốn chết..."

Tô Niệm đáng thương hít mũi một cái, bắt lấy bàn tay anh, uỷ khuất không chịu được.

"Niệm Niệm..." Chu Trình cũng không rút về, mặc cho cô nắm lấy, thuận thế ở trước mặt cô nằm xuống, du͙© vọиɠ sớm đã cứng ngắc cọ lên trên đùi cô, anh thương tiếc hôn lên đôi môi mêm mại của cô, ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng mυ'ŧ.

Cảm nhận được hơi ấm của anh, Tô Niệm không khống chế được nghiêng người về phía anh, nửa người trên của cô gần như tiến vào trong ngực anh, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, một gương mặt thanh tú tràn đầy tràn đầy vẻ quyến rũ, giờ lại lộ ra vẻ mặt uỷ khất.

Chu Trình thở dài trong lòng, cảm giác cô bị đυ.ng bởi cỗ lực đạo kia, cũng cảm thấy hôm nay bố tựa hộ có chút quá mức.