Lúc xem phim, Hàn Sơ Oánh nhận ra Sở Ân đang có tâm trạng rất tốt.
Sở Ân là người như vậy, cô rất trưởng thành, vì lẽ đó mà đi chung sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái—— dĩ nhiên là với khuôn mặt này của cô thì thế nào Hàn Sơ Oánh cũng cảm thấy thoải mái—— nhưng thực ra Sở Ân không nói nhiều, khi chưa tiếp xúc qua thậm chí sẽ có người cảm thấy hơi lạnh lùng, thường ngày vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm.
Song, Hàn Sơ Oánh thích ngắm nghía gái đẹp, ở chung ký túc xá vài ngày, cô nàng đã có thể nắm rõ hơn được tâm tình của Sở Ân.
Chẳng hạn như bây giờ, bọn họ đang xem một bộ điện ảnh chẳng hề hài hước nhưng khóe môi Sở Ân lại như đang vẽ lên nụ cười, hiển nhiên tâm tình không tệ.
Ánh sáng trên màn hình lớn chiếu vào sườn mặt cô, Hàn Sơ Oánh nhìn ngẩn người, vài giây sau mới nuốt nước miếng, lại gần hỏi nhỏ: "Ân Ân, cậu đang cười gì vậy?"
Sở Ân nghiêng đầu, khẽ mỉm cười: "Chẳng cười gì cả, lâu rồi tớ chưa được xem phim điện ảnh thôi."
Ban nãy cô vừa tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ bất ngờ lãng mạn, cảm thấy vô cùng thú vị, hi vọng Lục Chẩn và Lương Nguyệt Kỳ sẽ không làm phụ lòng cô.
Hơn nữa dựa vào phỏng đoán của cô, có lẽ bây giờ nội dung cốt truyện đã bắt đầu phát huy tác dụng, nếu không thì làm sao bọn họ dạo chơi lâu như vậy mà vẫn không tình cờ gặp tên chó Lục Chẩn được.
Hàn Sơ Oánh không biết Sở Ân đang nghĩ gì, nhưng cô nàng nhân cơ hội này bèn nói ra ý kiến ở trong lòng:
"Thế à? Vậy sau này chúng ta đi xem thêm nhiều phim nữa nhé, thế nào?"
"Được." Sở Ân thuận miệng đồng ý.
Hàn Sơ Oánh cũng vui vẻ.
Cô lại có thể hẹn hò với Sở Ân thêm nhiều lần nữa rồi! Yeah!!!
...
Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của Lương Nguyệt Kỳ rất tệ.
Cái trại này không nhìn gia thế, không nhìn giáo dưỡng, chỉ nhìn thành tích. Cô ta là một tiểu thư hào phú, từ nhỏ đến lớn đều được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, kết quả tiến vào trại đông lại thành lót đáy!
Nhất là sau khi cô ta thấy Sở Ân xếp top 3, đến Lục Chẩn cũng bị cô ép xuống một bậc, tâm trạng lại càng kém.
Rõ ràng không nên coi Sở Ân là đối thủ, thế nhưng ở nơi này, cô ta lại có loại cảm giác mình không cùng đẳng cấp với đối phương...
Sau khi có điểm từ đợt kiểm tra trình độ, Lương Nguyệt Kỳ liền không hé răng nửa lời. Bây giờ cô ta cực kì vui mừng vì ngoại trừ các tuyển thủ thì không có bạn học nào khác đang ở đây, bằng không lúc về lại trường cô ta sẽ xấu hổ chết mất.
Với lại, Lương Nguyệt Kỳ đến đây là để bồi dưỡng tình cảm với Lục Chẩn, nhưng nhiều ngày như vậy vẫn chưa tìm được bất kỳ cơ hội nào.
Không ngờ hôm nay nghỉ ra ngoài giải sầu lại có thể tình cờ gặp được Lục Chẩn—— hơn nữa còn là rất nhiều lần!
Trùng hợp đến mức như thể duyên phận do trời an bài, không cô gái nào là không khao khát cảm giác số mệnh an bài lãng mạn ấy, trái tim Lương Nguyệt Kỳ cứ đập thình thịch liên hồi.
Chuyện này... lẽ nào là một loại ám thị, vòng đi vòng lại, bọn họ sẽ luôn gặp nhau ở cửa ngã rẽ tiếp theo.
Cuối cùng, khi nhìn thấy Lục Chẩn ở trước máy bỏng ngô, Lương Nguyệt Kỳ càng tin rằng đây là duyên phận.
"—— Đương nhiên tớ không phải cô hồn! Sao cậu vẫn còn nói đùa được nhỉ" Lương Nguyệt Kỳ đỏ mặt, cúi đầu cười nhẹ: "Lục Chẩn, cậu không cảm thấy, tất cả mọi chuyện dường như đã được an bài xong xuôi hết rồi sao?"
Lục Chẩn không cảm thấy.
Nhưng nghe xong lời của Lương Nguyệt Kỳ, chân mày khẽ chuyển động.
Tất nhiên Lương Nguyệt Kỳ không phải cô hồn. Nhưng cảm giác "được an bài" này...
Lục Chẩn láng máng mơ hồ nhớ đến gì đó, nhưng anh còn chưa kịp nghiên cứu kĩ thì đã bị giọng nói của Lương Nguyệt Kỳ cắt ngang.
"Lục Chẩn, nếu như đã đến đây rồi vậy cậu có muốn cùng đi xem phim điện ảnh không?"
Lục Chẩn ngước mắt, giọng lạnh nhạt: "Không muốn."
Chẳng qua anh tới là vì muốn giả vờ tình cờ gặp gỡ, sau đó tỏ vẻ mình chỉ có một thân một mình, kể khổ với một cô học sinh giỏi nào đó. Nhưng tiếc là không được như mong muốn.
Lục Chẩn lạnh lùng từ chối lời mời của Lương Nguyệt Kỳ, tiếp đó xoay người rời khỏi trung tâm mua sắm.
Vài tin nhắn wechat được gửi đến điện thoại, ding dong ding dong vang lên liên miên, lộ ra tinh thần tung tăng khờ dại của người gửi tin.
[Anh Chẩn~ anh Chẩn, em cũng đến chỗ trại đông của các anh nè! Ha ha ha ha anh bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa chưa!]
[Bảng điểm cuối kỳ của em bị anh trai phát hiện, giờ em đang bị oánh *khóc lớn*]
[Anh ở đâu thế? Em đang rảnh! Em đến chơi với các anh!!]
Lục Chẩn: "..."
Đại thiếu gia nhẫn nại vài giây mới đè xuống rồi block liên lạc "Tống Triệu Lâm".
Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên, là ông cụ Lục gọi đến.
"Ông nội." Lục Chẩn bắt máy.
"Đứa nhóc này, ra ngoài cũng không biết đánh tiếng về nhà" Ông cụ Lục bên kia quở trách anh: "L&agagrave;m ông nội lo lắng lắm đấy!"
Lục Chẩn: "Mọi chuyện đều ổn, ông đừng lo lắng."
Ông cụ Lục cũng biết cháu trai mình rất hăng hái tranh giành, mọi mặt đều vượt trội, kỳ thực không cần bận tâm lo nghĩ. Mục đích cuộc gọi lần này của ông vốn không phải là việc này: "Ông mới biết, Nguyệt Kỳ cũng tới cái trại đông gì gì mà con tham gia kia hả?"
Mi tâm Lục Chẩn hơi nhăn lại: "Ông nghe ai nói vậy?"
"Lân Uyên nói với ông, nó không nói thì ông cũng không biết!"
Mi mắt Lục Chẩn khẽ cụp xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ông cụ Lục nói tiếp: "Hiếm khi thấy hai đứa nhóc các con có loại cơ hội tiếp xúc này, con cũng đừng có lạnh nhạt như mọi khi, làm tổn thương trái tim thiếu nữ của người ta mất!"
"..." Lục Chẩn thành thật trả lời: "Có lẽ đã làm tổn thương rồi ạ."
"Đứa nhóc này!——" Ông cụ Lục không tranh cãi mà đập gậy xuống đất tỏ vẻ tức giận, giọng điệu nghiêm túc hơn: "Nếu Nguyệt Kỳ cũng đến thì con phải quan tâm người ta một chút để ông còn biết ăn nói trước mặt lão Lương, có nghe chưa!"
Lục Chẩn cúp điện thoại, trong con ngươi đen kịt không hề có một chút dao động.
Trong các nhà giàu sang quyền thế có rất lắm mối bất hoà, chuyện coi tình cảm và hôn nhân như quân bài đánh bạc nhiều vô số kể.
Rất lâu trước đây, Lục Chẩn không quan trọng việc này. Nhưng bây giờ, anh không còn tình nguyện nữa.
Quan tâm ư?
Anh càng không có hứng khiến người khác ảo tưởng.
-
Đám Sở Ân ra khỏi rạp phim, tính đi mua bánh ngọt rồi quay về trường học.
Vừa mới đến quầy đồ ngọt, bọn họ tình cờ gặp mấy nam sinh trại đông, trong đó có cả vị đại thần ngồi đối diện cô vào ngày đầu tiên lên lớp.
Sự thật đã chứng minh, đề ma phương ngày đó chỉ là sơ suất nhất thời của đại thần, người ta vẫn là người đứng top 1 đợt kiểm tra trình độ lần này.
Mấy nam sinh bên cạnh anh ta cũng đều thuộc top 10, nhìn từ xa trông họ rất có sức hút tri thức.
Hàn Sơ Oánh khẽ kể lể bên tai Sở Ân: "Sao mấy người này ra ngoài dạo phố thôi mà cũng toả phong độ như diễn đàn tri thức thế nhỉ?"
Sở Ân trịnh trọng đùa giỡn: "Trong lòng có học thì mọi nơi đều là diễn đàn."
Hàn Sơ Oánh bị chọc bật cười thành tiếng.
Ban đầu bọn họ không định chào hỏi các đại thần, nhưng không ngờ khi đại thần đi ngang qua lại chủ động chào hỏi Sở Ân.
Trong giới của bọn họ, thực lực là tất cả. Sở Ân đứng top 3 trong bài kiểm tra, những nam sinh này đều thừa nhận trình độ của cô. Chưa kể khuôn mặt cô còn xinh đẹp như vậy...
"Chúc mừng cậu đã đạt được top 1 nha." Sở Ân cũng thân thiện mỉm cười.
Các nam sinh đến thi đấu này đều khá nhàm chán, căn bản không có kinh nghiệm tiếp xúc với gái, nên khi nhìn thấy Sở Ân nở nụ cười, thần thái hào hứng ở khoảng cách gần, khuôn mặt dồn dập đỏ ửng lên.
Đại thần cũng hơi mất tự nhiên, anh ta ho khan, dò xét: "Thẻ học sinh cho phép vào thư viện, tan học mọi người đều đến thư viện học, cậu... nếu như các cậu muốn thì có thể đi cùng."
Nam sinh phía sau nhao nhao giỡn cợt: "Ôi anh Vương——"
Mặt đại thần họ Vương càng đỏ hơn.
Sở Ân cười gật đầu, đám nam sinh liền vui vẻ rời đi.
Bọn họ đi rồi, Hàn Sơ Oánh hỏi Sở Ân: "Cậu muốn đi à?"
Sở Ân quét mã mua một cốc kem ly, cười nói: "Tất nhiên là không rồi."
Vô cùng xinh đẹp, cực kì tuyệt tình.
Hàn Sơ Oánh: "Tuy là tớ không có hứng thú với mấy tên đàn ông thúi, nhưng tên Vương Lỗi kia đứng top 1 đấy! Học cùng với cậu ta chắc hẳn sẽ rất hữu ích." Dù sao cô nàng cũng biết Sở Ân thật sự nghiêm túc tham gia thi đấu.
Sở Ân ngậm thìa kem vừa xúc, sau đó cắm lại chỗ cũ, nhướng mày cười: "Nhưng cùng học một chỗ thì sẽ chỉ ảnh hưởng lẫn nhau, không cần thiết—— Hơn nữa con gái đừng có tâm lý đặt mình vào thế yếu, đám con trai thi đấu đúng là có ưu thế, nhưng hãy tin tưởng bản thân, chúng ta cũng không kém cạnh."
Hàn Sơ Oánh cầm kem ly, lúc này thực sự không sống nổi trước sự cool ngầu này của Sở Ân nữa.
Vừa xinh đẹp, vừa cứng cỏi, lại vô cùng độc lập.
Sao có thể có một cô gái quý hiếm thế này chứ!!!
Cô xin tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm nay Sở Ân chính là nữ thần của cô! Aaaa!
-
Kì nghỉ ngắn ngủi kết thúc, khóa trình đào tạo của trại đông tiếp tục đẩy mạnh.
Hôm sau đi học, sau khi Sở Ân vào lớp bèn lặng lẽ quan sát Lục Chẩn và Lương Nguyệt Kỳ.
Có lẽ tình tiết đằng sau không được coi là mạch chính của cuốn sách nên không thể nhìn thấy bên trong kịch bản. Mặc dù bây giờ bọn họ đang ngồi rất xa nhau, nhưng lỡ đâu trải qua cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng mạn xong trong lòng lại sinh ra cảm giác thì sao?
Sau mấy lần Sở Ân âm thầm quan sát, tên đàn ông chó chéo phía trước bỗng như thể cảm nhận được, quay lại nhìn sang.
Sở Ân lập tức rủ mắt, điềm nhiên cúi đầu nhìn đề, nét diễn cực kì thích hợp.
Lục Chẩn nhìn cô từ xa, tiếp đó nở nụ cười tự giễu.
Trong nháy mắt vừa nãy, anh còn tưởng rằng cô đang nhìn mình.
Nhưng làm sao có thể chứ.
Trong mắt con mọt sách nhỏ chỉ có học với học mà thôi.
Qua bài kiểm tra trình độ, thứ tự chỗ ngồi của lớp bây giờ có một chút điều chỉnh. Ngoài người độc lai độc vãng[1], hành tung bất định như Lục Chẩn ra, những người xếp hạng khá cao khác trong bài kiểm tra trình độ đều được giáo viên xếp ngồi ở hàng đầu.
[1] Độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi.
Hầu hết mọi người đều cho rằng giáo viên tôn trọng thói quen cá nhân, song bọn họ không biết, chỉ là các giáo viên biết thân phận của vị thiếu gia này rồi nên không dám quản mà thôi.
Mấy ngày đầu vẫn là giai đoạn thích ứng, nhưng sau khi kết thúc kiểm tra trình độ, độ khó của khóa trình mới chính thức tăng lên.
Ngay sau đó, các học viên doanh trại đã được trải nghiệm chân thực một lần xem thứ gọi là "cách thức dạy học tuyệt vọng" nghĩa là gì.
Định lý Menelaus, định lý Simson, định lý Stewart, định lý Desargues... đủ loại định lý và kiến thức như thể sóng biển đánh về phía đám học sinh, hơn nữa còn cực kì mãnh liệt.
Những kiến thức này chỉ được dạy một lần rồi chuyển sang cái khác, đồng thời sẽ áp dụng trực tiếp vào các đề thi đánh giá cuối cùng, quả thực hệt như là áp lực của cái chết.
Toàn bộ doanh trại, trừ những đại thần đã tự nghiên cứu qua trước đó, tất cả những người còn lại về cơ bản đều tử trận.
Hàn Sơ Oánh nhoài người ra bàn, sống không còn gì luyến tiếc nói: "Không thể tin được tớ lại thấy nhớ nhà."
Khủng bố quá hu hu hu.
Sở Ân cũng cảm thấy trầy trật.
Với lại, điều kinh khủng nhất ở nơi này chính là, mặc xác bạn có cố gắng bắt kịp cỡ nào thì vẫn luôn có người làm tốt hơn bạn, hơn nữa thoạt nhìn còn ung dung hơn bạn nhiều.
Sở Ân nhếch môi, ép buộc bản thân phải bắt kịp tiết tấu, đi học không dám phân tâm dù chỉ một giây, luôn luôn căng thẳng.
Chỉ đến khi nghỉ giữa giờ cô mới ngả lưng vào ghế ngồi, thả lỏng cơ thể để nghỉ ngơi.
...Nếu lần tới có cơ hội bắt gặp, cô nhất định phải thêm cho mình cái buff chuyên tâm nỗ lực, hoặc là buff tâm trạng siêu tốt... thật sự cần thiết lắm *nằm ngửa*
So với cô, trạng thái Lục Chẩn bình thản hơn rất nhiều.
Những thứ này có phần anh đã học qua từ lâu, cho dù kiến thức mới không thể nắm vững thì anh cũng không vội, bởi vì bản thân anh không bị ám ảnh bởi cuộc thi, đến chỗ này chỉ vì người kia mà thôi.
Hết giờ học, Lục Chẩn đứng dậy, quay người lại thấy một mình Sở Ân đang nằm bò ra bàn, những người bên cạnh đều đã ra ngoài để giải tỏa áp lực.
Mặt bàn trong phòng học của trường đại học rất chật hẹp, chỗ ngồi cũng không thoải mái, cô ôm cánh tay, vai rụt lại, cả người tròn tròn nho nhỏ.
...Đột nhiên khiến người ta rất đau lòng.
Điện thoại lại vang lên, một tên đang lang thang ở nơi đất khách quê người nào đó gào khóc:
[Anh Chẩn! Lúc nào em mới có thể đến tìm anh và chị Ân chơi đây! Hu hu hu hu]
[Trống vắng quá! Cô đơn lạnh lẽo quá! Muốn có người ở bên cạnh quá!]
Lục Chẩn lạnh lùng hồi âm: [Không được phép làm phiền cậu ấy.]
Chuông vào học vang lên.
Đám học sinh than thở đi vào phòng học. Sở Ân dụi mắt, bò dậy, sau đó bỗng khựng lại.
Trên một góc bàn có đặt một lon cà phê nhỏ.
Sở Ân nhìn thử chỗ trống bên cạnh, là Hàn Sơ Oánh đi mua sao?
Cô mở lon nước, uống cạn một nửa, thấy tinh thần khá hơn một chút rồi tiếp tục lao đầu vào giải toán.
...
Sau mấy ngày học tập như vũ bão, Sở Ân có thể cảm nhận rõ ràng bản thân đang tiến bộ.
Không chỉ nắm chắc tổng thể cuộc thi cúp Hi Vọng mà khả năng tư duy, khả năng tính toán của cô đều được nâng cao. Cảm giác này đại khái chính là càng dùng não nhiều càng thông minh.
Người đứng ra tổ chức cũng biết mấy ngày nay đã hành bọn trẻ đến phát điên nên rốt cuộc buổi chiều cũng cho nghỉ nửa ngày, cốt để mọi người nghỉ xả hơi một chút.
Anh trai gọi điện cho Sở Ân mỗi ngày. Hôm nay, ngay khi cô chuẩn bị tan học, Sở Ân nhận được wechat của Sở Thật.
[Ân Ân vất vả rồi!]
[Hôm nay có người đến thăm em giùm anh, bây giờ đang ở dưới tầng đó~]
[Anh nhờ cậu ta cầm cho em rất nhiều đồ ăn, chú ý kiểm tra và nhận nhé!]
Sở Ân xem xong, thở dài, đoán 80% là Cố Thu Trạch.
Trước kia giáo viên đã từng nói sẽ mời học trưởng xuất sắc nhất từ
những năm trước đến để chia sẻ kinh nghiệm, Cố Thu Trạch xuất hiện ở đây cũng hợp tình hợp lý.
Sở Ân nói một tiếng với Hàn Sơ Oánh, sau đó xuống tầng tìm người.
Ra khỏi dãy nhà học, cô đảo mắt nhìn xung quanh.
Cố Thu Trạch thì không thấy đâu, nhưng trước mắt lại đột nhiên xuất hiện...
Một bản mặt ngu ngốc quen thuộc hơn.
—— "Chị Ân!!!"
Trong mắt Tống Triệu Lâm tràn ngập nước mắt vui mừng, tiếng hô chân thành tha thiết rung động lòng người, có thể nói là giúp người ta kích tiểu.
"..." Sở Ân bị gọi mà nổi da gà: "Lâm Lâm."
Tống Triệu Lâm đang định lao về phía trước thì đột nhiên bị người đằng sau lôi cổ về. Lục Chẩn cau mày, bực mình kéo cậu ra xa hơn một chút.
Lần đầu tiên anh được nghe danh xưng Sở Ân gọi Tống Triệu Lâm, trong lòng dâng lên một cơn khó chịu.
Tống Triệu Lâm buộc phải biểu đạt sự nhớ nhung dâng trào của mình từ khoảng cách xa: "Chị Ân, chị có nhớ em không! Thực ra em đến từ lâu rồi! Nhưng anh Chẩn nói bài vở và bài tập của các chị rất nặng! Em không dám làm phiền chị! Cuối cùng hôm nay các chị đã được nghỉ rồi hu hu hu hu!"
Sở Ân nhìn Lục Chẩn một cái, thầm nghĩ tên chó này cũng coi như làm được việc tốt.
Nếu Tống Triệu Lâm đến làm phiền cô, e rằng cô sẽ tự tay đóng gói đưa cậu về nhà mất.
Nhưng từ sau khi nghỉ, cô đã chưa gặp lại hạt dẻ cười cùng bàn, Sở Ân vừa nhìn thấy cậu, đúng là hơi cảm thấy nhớ nhung.
Lục Chẩn đứng cạnh, yên lặng nghe hai người nói chuyện phiếm, càng nghe càng khó chịu.
Đúng lúc này, một giọng nói bên cạnh chen vào: "Tiểu Ân?"
Sở Ân quay đầu lại, thấy Cố Thu Trạch xách theo một túi lớn, cười dịu dàng: "—— Anh đến rồi."
Sắc mặt Lục Chẩn càng sa sầm.
Sở Ân không biết tại sao chợt cảm nhận được cảnh tượng ngột ngạt.
Kiếp trước Lục Chẩn và Cố Thu Trạch chính là đối thủ, mối quan hệ đối chọi sau này càng thêm gay gắt. Đây vẫn là lần đầu tiên ba người cùng đồng thời xuất hiện một chỗ ở kiếp này.
Rõ ràng bây giờ còn chưa có ân oán phức tạp sau này, song Sở Ân hiển nhiên vẫn cảm nhận được tia lửa điện bắn ra trong không khí. Lúc này cô chỉ muốn nhận đồ rồi chạy lấy người.
Lục Chẩn nghiêng người sang, hai người đối mặt nhau.
Một người lạnh lùng hờ hững, một người sáng sủa ấm áp, khí chất mạnh mẽ đâm vào nhau.
Tống Triệu Lâm theo bản năng co rụt về đằng sau Sở Ân.
Lục Chẩn nhìn Cố Thu Trạch: "Anh đến đây làm gì?"
Cố Thu Trạch nhấc túi trong tay mình lên: "Đưa đồ cho em gái."
Sở Ân vội vàng nói: "Em nghe anh em nói rồi, đã làm phiền anh, em cảm ơn ạ."
Cố Thu Trạch mỉm cười nhìn cô: "Không phiền, ngày mai anh cũng phải phụ đạo giúp các em."
Lục Chẩn cười nhạo một tiếng, trong mắt không hiện lên ý cười.
Hai người trẻ tuổi xuất sắc nhất thế hệ này của nhà họ Lục và Cố đứng chung một chỗ tỏa ra một loại khí chất bất hòa trời sinh.
Sở Ân vô cùng bất đắc dĩ, cô thực sự không muốn liên quan gì đến hai tên đàn ông thù địch nhau này.
Tống Triệu Lâm đứng đằng sau Sở Ân, nói siêu nhỏ: "Chị Ân, chị có biết cảnh tượng bây giờ như thế nào không?"
Sở Ân: "Thế nào?"
Tống Triệu Lâm run lẩy bẩy: "Tu, tu la tràng[2]..."
[2] Tu la tràng: cụm từ Phật giáo, dùng để mô tả sự tàn bạo của chiến trường.
Sở Ân: "..."
Tu sửa cái giò cho bà nội cậu ấy!!
...
Quả nhiên cái máy lắm mồm Tống Triệu Lâm vừa xuất hiện thì lập tức bắt đầu không yên phận.
Vì không giấu được thành tích cuối kì nên cậu thê thảm bị anh trai rửa tội một trận, sau đó cầm tiền bỏ đi bụi. Ban đầu Tống Triệu Lâm rình mấy ngày, nhưng cũng không ai chơi cùng cậu, khó khăn lắm mới chộp được hôm bọn họ nghỉ nên bắt đầu kiếm chuyện ngay.
Bước đầu tiên, cậu lập một nhóm wechat.
Với tư cách là người liên lạc chung của tất cả học sinh Oái Văn trong tỉnh, cậu tự giác đảm nhiệm làm một cây cầu nối.
Sở Ân, Lục Chẩn, Cố Thu Trạch, Lương Nguyệt Kỳ, tất cả đều được thêm vào nhóm chat. Lúc Sở Ân thấy tin, cô suýt chút nữa muốn đánh chết cậu.
Không lâu sau, Tống Triệu Lâm lại thần thông quảng đại lần được wechat Hàn Sở Oánh, thêm vào là đủ nhóm nhỏ sáu người.
[Mọi người yêu quý ơi!!!]
[Học sinh Oái Văn chúng ta phải đoàn kết thống nhất ở nơi đất khách quê người nhé!!!]
Một lát sau, Lương Nguyệt Kỳ trả lời cậu: [Chào các cậu *bẽn lẽn*]
Sở Ân, Hàn Sơ Oánh và Lương Nguyệt Kỳ đều đang ở ký túc xá, nhưng chỉ có mình Lương Nguyệt Kỳ là không làm bài mà coi điện thoại.
Sau một lúc, Cố Thu Trạch cũng trả lời: [Chào các em, các em vất vả rồi]
Lương Nguyệt Kỳ: [Cảm ơn học trưởng đã quan tâm *vui vẻ*~]
Hàn Sở Oánh lén gửi tin nhắn riêng cho Sở Ân: [Mẹ ơi, tớ không muốn nói chuyện trong nhóm chat]
Sở Ân: [Vậy đừng nói]
Trong phòng khách sạn lúc này, Lục Chẩn cũng đang xem điện thoại. Tống Triệu Lâm ở cùng phòng anh, Lục Chẩn tận mắt thấy cậu thêm Sở Ân vào nhóm.
Lục Chẩn mở mục thành viên nhóm chat ra, nhìn avatar đề tên "ndcy", đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại.
Avatar cô là một chú chó cười sằng sặc, hoàn toàn không giống với dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành bình thường. Lục Chẩn nhìn chăm chú hồi lâu.
Tiếp đó anh suy nghĩ một lúc rồi mới click vào yêu cầu kết bạn.
Một bên khác, trong ký túc xá, Hàn Sơ Oánh khó hiểu "Ồ" một tiếng, hỏi: "Lục Chẩn gửi kết bạn cho tớ này?"
Lương Nguyệt Kỳ nằm trên giường đột nhiên ngẩng đầu lên.
Sở Ân nghe cô nói vậy, trong lòng nhẹ nhõm. Cô vừa thấy tên đàn ông chó gửi lời mời kết bạn đến, vốn còn lo lắng không biết anh ta định làm gì, nhưng xem ra anh ta còn kết bạn với cả người khác nữa.
Hàn Sơ Oánh gãi đầu: "Tớ không quen cậu ta, Ân Ân, cậu quen cậu ta hả? Phải thêm à?"
Lương Nguyệt Kỳ lập tức vểnh tai lên.
Sở Ân thờ ơ: "Không quen, không thêm."
Lương Nguyệt Kỳ nghe vậy bèn lộ ra ý cười.
Dựa vào quan sát của cô ta nhiều ngày, người tên Sở Ân này hoàn toàn là một con mọt sách chỉ biết có học. Bây giờ cô ta không khỏi nghi ngờ xem rốt cuộc suy đoán trước kia của mình có phải là sự thật hay không.
Lục Chẩn thực sự sẽ cảm thấy hứng thú với loại con gái này sao?
"Bình thường Lục Chẩn không kết bạn với ai" Lương Nguyệt Kỳ dùng giọng điệu quen thuộc nói: "Chắc là vì lần này mọi người đều ở tỉnh khác nên cậu ấy mới thêm các cậu~ đừng thấy áp lực."
Điệu bộ khoe khoang ngầm này khiến Sở Ân rất hài lòng.
Cố lên, tiếp tục phát triển, đừng dừng lại!
Trong nhóm chat, Tống Triệu Lâm vẫn lắm chuyện.
[Khó lắm chiều nay các cậu mới được nghỉ, tôi cũng đã giúp các cậu tập trung thành nhóm xong rồi, cách chỗ này 3km có công viên Xuân Hải, xung quanh công viên có sky bike đấy! Hai người một chiếc, bọn mình vừa khít ba nhóm~]
Lương Nguyệt Kỳ: [Nghe thú vị ghê!]
Cố Thu Trạch: [Anh có thể đi chơi cùng các em *cười lớn*]
Tống Triệu Lâm ngẩng đầu hỏi Lục Chẩn: "Anh Chẩn, cùng đến chơi đi!"
Lục Chẩn vẫn đang chờ tin xác nhận, nghe vậy thì hờ hững nói: "Tùy."
Tống Triệu Lâm hào hứng, lập tức tag Sở Ân và Hàn Sơ Oánh: [Chị em ơi, hai người đến nhé đến nhé?]
Hàn Sơ Oánh không thấy hứng thú lắm, nhưng cô nàng hoàn toàn phụ thuộc vào ý của Sở Ân.
"Ân Ân, cậu muốn đi không?"
Sở Ân quay lại liếc qua, trong một góc khác của ký túc xá, cô học bá đang chuyên tâm học bài, không hề vì được nghỉ mà buông lỏng.
Nhìn người ta xem! Chơi gì mà chơi!
Sở Ân định hời hợt từ chối trong nhóm chat, Cố Thu Trạch bỗng tag cô: [Tiểu Ân đến chơi nhé, anh và em một nhóm.]
Sở Ân: "..."
Lục Chẩn nhìn thấy tin nhắn: "..."
Tống Triệu Lâm cũng cuống lên——
Cậu muốn cố gắng phối hợp ba nam ba nữ một cách tuyệt hảo! Hai nhà Anh Chẩn và Lương đại tiểu thư thân nhau mấy đời, nhất định phải một nhóm, tiếp đó Cố Thu Trạch và Hàn Sơ Oánh là nhóm học bá, còn cậu và chị Ân vừa khít một nhóm! Hoàn mỹ!
Có chuyện gì xảy ra với tên Cố Thu Trạch này vậy?!
Sở Ân trầm mặc.
Đứa con trai ngốc Tống Triệu Lâm cô còn có thể tha hồ từ chối, cơ mà Cố Thu Trạch đến tận đây để đưa đồ, cô không thể tùy ý từ chối được.
Nhưng Sở Ân thật sự rất muốn ở lại học bài.
Xoắn xuýt hồi lâu, kết quả là... Sở Ân lặng lẽ móc kịch bản ra.
Nếu cô không tiện từ chối trực tiếp, vậy thì tạo ra một số điều kiện khác vậy:)
Mười mấy phút sau, Sở Ân rốt cuộc cũng trả lời: [Thời tiết hôm nay hình như hơi xấu.]
Lúc này, Tống Triệu Lâm đã kéo Lục Chẩn ra khỏi khách sạn, cậu ngẩng đầu nhìn ông mặt trời to đùng giữa bầu trời, gãi đầu.
"Sao lại xấu? Chị Ân kiếm cớ chẳng có tâm gì cả!"
Tống Triệu Lâm nhảy nhót dưới ánh mặt trời: "Thời tiết rõ ràng rất đẹp!"
Lục Chẩn đang đứng bên ngoài cửa tòa khách sạn, nhíu mày nhìn tin nhắn Sở Ân gửi vào nhóm chat.
...Xem điện thoại, nhưng không chấp nhận lời mời kết bạn của anh.
Lục Chẩn tức đến bật cười.
Anh khóa màn hình, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy trên mặt Tống Triệu Lâm từ từ chảy xuống một hàng nước.
Lục Chẩn: "?"
Tống Triệu Lâm: "?"
"..." Lục Chẩn im lặng chớp mắt một cái: "Mày muốn đi như vậy cơ à?"
Đã khóc luôn rồi?
Ngay sau đó, nước trên mặt Tống Triệu Lâm lại nhiều hơn một hàng, nước mắt rơi hệt như mưa.
Lục Chẩn: "...?"
Tống Triệu Lâm lau mặt, nói: "Không phải, hình như trời mưa rồi."
Trong ký túc xá.
Sở Ân gạch "thời tiết nắng ráo" sửa thành "mưa tuyết lớn" rồi yên tâm lấy đề toán ra.
Một người nghệ sĩ đạt yêu cầu kịch bản, không chỉ có thể khiến cho dao rơi từ trên trời xuống!
Cô còn có khả năng chi phối thời tiết! Hô mưa gọi gió!
Run rẩy đi, hỡi thế giới!
Bùng cháy đi, hỡi tinh thần ảo tưởng sức mạnh này!
Đây chính là sức mạnh của Nữu Cổ Lộc Ân cô!!
Hệ thống học tập: "...Đỉnh."