Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 33: Duyên phận đã ấn định trước

Sở Ân kéo vali vào kí túc xá rồi tìm tới tầng và bảng số phòng mình.

Vừa đẩy cửa ra, Hàn Sơ Oánh nhiệt tình nhào đến hệt như nhân dân lao động trông thấy tổ chức.

"Aaa rốt cuộc cậu cũng đến!"

"Cậu xem xem, tớ để lại chiếc giường ngủ sát cửa sổ cho cậu, hai chúng ta đầu sát bên đầu ha ha!"

"Ban nãy quét rác tớ đã tiện thể quét luôn chỗ cậu rồi~ Đồ đạc có thể để thẳng vào đấy!"

Mức độ thân thiết này thật sự khiến Sở Ân ngại ngùng.

Cô sờ chóp mũi, muốn tặng chút đồ gì đó cho đối phương. Vì vậy cô mở ba lô và vali ra, nhìn hồi lâu.

Cuối cùng móc ra một chai... dung dịch mọc tóc.

"Cái này" Sở Ân mím môi, ngại ngùng nói: "Cậu có cần không?"

Hàn Sơ Oánh sắp không đủ sức hít hà nữa rồi——

Quà người đẹp tặng cô!!! Còn quan tâm nó là vật gì chứ! Tặng cô cái chày gỗ cô cũng nhận!!!

"Tớ muốn tớ muốn!" Hàn Sơ Oánh lập tức đón lấy: "Tớ sẽ xài tiết kiệm!"

Sau đó cô nàng cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn rõ chữ viết trên chai: "Oa, nhãn hiệu dung dịch mọc tóc này dùng rất tốt!"

Sở Ân bất ngờ: "Cậu có rắc rối trong phương diện này à?"

"Thân là một người nỗ lực học tập thì sao đầu có thể không hói được chớ! Mỗi sợi tóc của tớ đều có tên tuổi" Hàn Sơ Oánh nói xong, chợt nhớ tới gì đó, căng thẳng ngẩng đầu lên: "Aaa không phải cậu cũng có chứ!"

Sở Ân cười gian xảo: "Không phải cậu nói: người nỗ lực học tập thì sao đầu có thể không hói được à, tớ cũng rất chăm chỉ học tập."

"Nhưng cậu không thể trọc aaaaa!"——Mẹ không cho phép!!!

Tuy khuôn mặt này của Sở Ân không có tóc vẫn có thể cosplay thành một ni cô tuyệt mĩ, thế nhưng mái tóc màu trà đẹp như vậy, sao có thể trọc được!

Sau cùng, Hàn Sơ Oánh cuống cuồng kiểm tra đường mép tóc của Sở Ân một hồi, chắc chắn cô không có nguy cơ hói đầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Bởi không ở trường nên Sở Ân không mặc bộ đồng phục rộng rãi mà trường Oái Văn phát nữa.

Hàn Sơ Oánh vốn tưởng rằng gu ăn mặc của Sở Ân đại khái không đẹp lắm. Dù sao cô từng nghe nói, mặc dù Sở Ân là thiên kim nhà họ Sở nhưng vẫn luôn sống ở nông thôn. Hơn nữa từ khi Sở Ân chuyển trường đến nay, ngoại trừ bộ váy đen cô mặc hôm vũ hội, những lúc khác cô đều mặc đồng phục cho qua chuyện, Hàn Sơ Oánh cứ thấy tiếc nuối mãi.

Nhưng bây giờ nhìn xem, gu ăn mặc của Sở Ân hoàn toàn không xấu chút nào!

Sau khi cởi bỏ cái áo khoác dày cộp là chiếc áo hoodie màu đen thuần, bên trong phối với một chiếc sơ mi hoa, cổ sơ mi nhô ra khỏi cổ hoodie, trông vừa thêm hoạt bát lại vừa cực kỳ trình tự. Nửa dưới cô mặc quần jean dáng ôm, đôi chân dài không gì sánh được xỏ bốt Martin tám lỗ.

Cả người vừa xinh đẹp vừa cool ngầu.

Sở Ân thu dọn ký túc xá, cô nàng cũng ngồi xổm bên cạnh ngắm nghía. Đợi đến khi Sở Ân cất gọn đồ của mình vào chỗ cũ, Hàn Sơ Oánh mới đưa cho cô một xấp giấy: "Cậu xem cái này chút đi."

Sở Ân nhận lấy: "Là gì vậy?"

"Câu hỏi ví dụ của trại đông những năm qua, tớ cảm thấy chắc chắn cậu không biết những thứ này nên in nhiều thêm một bản đưa cậu."

Sở Ân lại kinh ngạc lần nữa.

Mặc dù cái tên trại đông thoạt nhìn như thể tới chơi nhưng thực chất đến đây chính là đi học, đào tạo, thi đấu. Nói cho cùng thì quan hệ mọi người ở đây đều là quan hệ cạnh tranh. Song, Hàn Sơ Oánh dường như không quan tâm những điều kia, mấy đề này hẳn là rất có giá trị nhưng nói cho cô liền cho ngay.

Hàn Sơ Oánh nhìn ra vẻ mặt bất ngờ của cô, xua tay: "Con người tớ là thế, không ưa tụi đàn ông thúi, nhưng vừa thấy chị gái nào xinh đẹp, tính tình lại tốt thì lập tức muốn đối xử tốt với người ấy. Vả lại tớ biết tớ không đủ trình độ giành cúp Hi Vọng, ra ngoài một chuyến coi như đi chơi."

Tâm tư Hàn Sơ Oánh xưa nay vô cùng đơn giản, cô nàng rất thông minh, sau khi học xong vẫn đủ thời gian ngắm gái đẹp. Hơn nữa với thành tích của mình, cô nàng dư sức thi đỗ một trường đại học tốt trong nước, cái Cúp Hi Vọng này, cô nàng chỉ tham gia để nâng cao bản thân, kết quả không quan trọng.

Sở Ân nghe xong lại càng thích cô bé này.

...Không nói mấy thứ khác, riêng tinh thần chán ghét đám đàn ông thúi thôi là cô đã vô cùng tán thưởng rồi!

"Được rồi, vậy cậu có cần tớ làm gì thì có thể hỏi tớ bất cứ lúc nào." Sở Ân cũng cười.

Hàn Sơ Oánh cười khúc khích: Cậu cứ xinh đẹp là được!!

Ngày đầu tiên báo danh không có việc gì làm, lễ chào mừng và cả lịch dạy học đều bắt đầu vào ngày mai. Sở Ân nhìn lướt qua ký túc xá, nhận ra đã có một giường ngủ được bày sẵn.

Hàn Sơ Oánh liên tục dán mắt vào khuôn mặt cô, Sở Ân chưa kịp hỏi, cô đã trả lời: "À, cái giường này là của học sinh trung học thực nghiệm tỉnh này, trông đúng kiểu học sinh siêu giỏi. Bọn tớ ở trong ký túc xá một tiếng đồng hồ mà chỉ nói chuyện được một câu, sau khi người ta thu dọn đồ xong thì cầm đề đến thư viện ngay."

Sở Ân đột nhiên dâng lên cảm giác căng thẳng.

Quả nhiên nơi này kẻ mạnh như rừng, hơn nữa ai cũng có thể hi sinh, xem ra cô không thể lơ là, dù sao ngày mốt kiểm tra trình độ cô còn phải giành được top 5.

Phòng bốn người chỉ còn lại vị trí cuối cùng. Sở Ân không để ý nhiều đến bạn cùng phòng của mình, suy cho cùng mọi người chỉ ở chung mười ngày ngắn ngủi, cho dù nếp sống có bất đồng thì khoan dung lẫn nhau một chút cũng sẽ qua.

Trong lúc cô đang nghĩ, bên ngoài cửa ký túc xá bỗng có người bước vào, hình như là bạn cùng phòng mới.

Sở Ân ngẩng đầu, không khỏi sững sờ khi thấy gương mặt đối phương—— lại là người quen?

"Cậu là Lương Nguyệt Kỳ lớp quốc tế? Sao cậu lại ở chỗ này?" Mặt Hàn Sơ Oánh kinh ngạc.

Lương Nguyệt Kỳ mỉm cười quét qua khuôn mặt Sở Ân, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: "Nghe nói Lục Chẩn đến dự thi nên gia đình cũng sắp xếp giúp tôi, tạo điều kiện cho chúng tôi cùng nhau học tập tiến bộ."

Nghĩa đen là, cô ta căn bản không cần slot của trường, hơn nữa cô ta tới cùng Lục Chẩn.

Hàn Sơ Oánh im lặng oán thầm trong lòng: Tiến bộ cái gì, Lương Nguyệt Kỳ cũng chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, ngay cả Sở Thu Thu lớp bọn họ cũng không thể vượt qua bài kiểm tra toán, đến chỗ này không phải tự rước nhục à.

Sở Ân nhìn thấy Lương Nguyệt Kỳ, tâm trạng không tốt lắm, bởi vì cô ta ra trận có nghĩa là tên chó Lục Chẩn sẽ thực sự đến.

Than ôi.

Nhưng bây giờ Sở Ân cũng không sợ anh ta, nội dung cốt truyện chuyển biến nhiều như vậy, đã không còn là tuyến phát triển ban đầu từ lâu. Hơn nữa sự nghiệp học tập hiện tại của cô vẫn đang không ngừng lên dốc, năng lực điều khiển kịch bản cũng sẽ càng ngày càng mạnh.

Sở Ân liếc Lương Nguyệt Kỳ: "Vậy cậu cố lên."

Tinh thần theo đuổi nam chính đến tận đây rất đáng khâm phục.

Lương Nguyệt Kỳ khẽ mỉm cười, không lên tiếng.

Trên bản chất, cô ta vẫn tin tưởng lời ông nội nói—— không cần xem Sở Ân như đối thủ. Nhưng trại đông giỏi như vậy, đến cùng cô vẫn không yên tâm lắm. Chủ yếu lần này đến là để bồi dưỡng tình cảm với Lục Chẩn, tiện thể nâng cao bản thân một chút.

Tiếp đó, Lương đại tiểu thư nhìn phòng ký túc xá bốn người với vẻ mặt ghét bỏ, bất đắc dĩ đặt túi xách xa xỉ của mình xuống bàn trống.

Hàn Sơ Oánh nhìn dáng vẻ cô ta, thẳng thừng vứt bỏ dự định giữ gìn mối quan hệ. Thật ra Lương Nguyệt Kỳ cũng khá đẹp, nhưng so với Sở Ân thì kém xa, Hàn Sơ Oánh ngắm Sở Ân là đủ rồi.

Sở Ân ngồi trước bàn học, đầu tiên lật qua lật lại tổng thể đề Hàn Sơ Oánh cho cô, ngẫu nhiên lấy hai đề ra làm, nhận ra đều là những câu hỏi rất linh hoạt và khảo sát logic. Sở Ân không khỏi chìm vào, cây bút trên tay di chuyển, đại não nhanh chóng hoạt động.

Một lát sau, Hàn Sơ Oánh gọi cô: "Ầy—— Bây giờ không khiến cậu làm, không đói à?"

Lúc này Sở Ân mới nhớ ra bọn họ chưa ăn tối.

Người đứng ra tổ chức trại đông phát cho mỗi người một cái thẻ học sinh, bên trong nạp tiền cơm mười ngày, có thể ăn ở trong căng tin trường học.

"Nghe nói căng tin đại học H rất xịn, đi thôi đi thôi!" Hàn Sơ Oánh đẩy Sở Ân đứng dậy, lại nhìn thấy Lương Nguyệt Kỳ, hỏi: "Bạn học Lương có muốn đi cùng không?"

Lương Nguyệt Kỳ ghét bỏ nói: "Không, lát nữa quản gia sẽ mang đồ ăn đến cho tôi."

"Ồ——"

Sở Ân và Hàn Sơ Oánh không để ý tới cô ta nữa, xoay người xuống tầng.

Vừa xuống cầu thang thì gặp ngay mấy nữ sinh cấp ba, vẻ mặt bọn họ đều hưng phấn.

"Đẹp vãi aaaa!"

"Cũng là trại đông của chúng ta sao?!"

"Aaa tôi sắp điên rồi, nghe nói cậu ấy ở trường tư nhân tỉnh bên cạnh!"

"Hèn chi, trông có tiền quá!"

Sở Ân khựng lại, bị Hàn Sơ Oánh kéo: "Sao thế?"

"...Không sao."

Tên đàn ông chó này đến nhanh thật.

Ra khỏi ký túc xá càng có nhiều nữ sinh qua lại, mọi người cùng hào hứng nhìn về một phía.

Dưới gốc cây đối diện ký túc xá có một chàng trai tóc đen đang đứng yên.

Hàn Sơ Oánh không hứng thú gì với đàn ông, cô nàng chỉ thích gái đẹp nên không nhìn qua bên kia, Sở Ân thì càng không nhìn, hai người lặng lẽ đi về phía căng tin.

Từ lúc Sở Ân ra khỏi ký túc xá, Lục Chẩn liền trông thấy.

Hôm nay cô không mặc đồng phục, ăn mặc hoạt bát, hơi khác so với cô học sinh giỏi trầm mặc ngoan ngoãn trong ấn tượng. Nhưng... rất hấp dẫn người khác.

Tuy kì nghỉ đông đã qua, nhưng trong trường đại học vẫn còn rất nhiều học sinh ở lại. Nam sinh qua lại nhìn thấy Sở Ân, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc và nóng lòng muốn thử.

Lục Chẩn nhíu mày, ánh mắt tối sầm, bỗng dưng nổi lên cảm giác nóng nảy.

Sau đó anh thấy Sở Ân không thèm nhìn anh, cúi đầu đi ngay, trong lòng vô cùng bất lực.

Gần đây, cậu ấm nhà họ Lục đích thân dắt chó đi dạo, chính là bởi vì có thể dừng lại trong khu biệt thự lâu hơn một chút. Thế nhưng nhiều ngày liên tiếp, từ lúc anh dắt chó đi dạo cho đến khi chủ động về nhà cũng không ngẫu nhiên đυ.ng mặt được cô nữa.

Có lẽ là đang rất nỗ lực học tập ở nhà.

Lục Chẩn biết người ta không muốn nói chuyện với anh. Nhưng anh cứ... không cách nào kiềm chế được. Muốn nói chuyện với cô, đã muốn rất nhiều ngày.

Mắt thấy Sở Ân đã đi xa, Lục Chẩn bất đắc dĩ thở dài, bước vài bước đuổi theo: "Sở Ân——"

Âm thanh rõ ràng.

Hàn Sơ Oánh dừng lại, liếc nhìn Sở Ân, hơi bất ngờ: "Cậu biết nam vương học đường à?"

Hầy, cơ mà cũng bình thường, dù sao Sở Ân cũng là cấp bậc hoa khôi học đường.

Sở Ân bất đắc dĩ, cô không muốn có quan hệ dây mơ rễ má gì với Lục Chẩn trước mặt bạn học, đành phải nói với Hàn Sơ Oánh: "Chờ tớ chút nhé? Tớ về ngay."

"Đi đi, đi đi~" Đương nhiên Hàn Sơ Oánh sẽ không can thiệp vào việc xã giao của người ta.

Có điều nếu là người khác thì 80% bây giờ muốn mượn cơ hội nói đôi câu với nam vương học đường, nhưng Hàn Sơ Oánh thì không. Điều cô nàng cảm khái duy nhất chính là—— xinh đẹp quá cũng không tốt, quá hấp dẫn mấy tên đàn ông thúi.

...

Khi Lục Chẩn thấy Sở Ân xoay người đi về phía mình, đầu quả tim bỗng dưng run lên.

Sở Ân đi đến trước mặt anh, hỏi: "Có chuyện gì à?"

Lục Chẩn cúi đầu nhìn cô, ngón tay buông thõng bên hông khẽ siết: "Không có... chuyện gì to tát, chào hỏi thôi."

Sở Ân thầm thở dài, kiếp này Lục Chẩn vẫn yêu thích việc chào hỏi, lễ độ như thế cơ?

Lục Chẩn nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của cô, che giấu nụ cười: "Bởi vì ở đây tôi biết mỗi mình cậu. Xin cậu giúp đỡ nhé, học sinh giỏi?"

Sở Ân nghe xong, không nhịn được đáp: "...Cậu cũng học rất giỏi."

Tuy cô đã kiềm chế giọng của mình nhưng nghe vẫn có một chút quàu quạu không đáng kể.

Được rồi, cô chỉ quạu chút thôi, hai điểm tên chó này hơn cô cô nhất định sẽ giành lại!!!

Lục Chẩn cực để ý đến tâm trạng cô, nghe vậy không khỏi nhếch môi, nói: "Thi cuối kì có câu tôi lụi."

Sở Ân ngạc nhiên giương mắt.

Con ngươi Lục Chẩn đen kịt, lấm ta lấm tấm ý cười: "Thế nên tôi ăn may thôi."

Sở Ân suy nghĩ nửa giây: "Vậy tôi vẫn lợi hại?"

Lục Chẩn không nhịn được, khóe môi nở nụ cười.

Dường như rốt cuộc anh đã tìm thấy một... vị trí có thể được cô hơi lưu tâm một chút.

Làm đối thủ của cô cũng hay, ít nhất là cô có thể trông thấy.

Sở Ân khó chịu: "Cậu cười cái gì?"

Ánh mắt Lục Chẩn rơi trên mặt cô, mang theo chút dịu dàng quan tâm không hay biết.

"Ừm, cậu lợi hại."

...

Trong phòng ăn, Sở Ân quét thẻ học sinh mua một phần cà ri sườn cốt lết rồi cùng Hàn Sơ Oánh tìm một chỗ ngồi trong căng tin.

Sau cảnh vừa rồi, không ít người tham gia trại đông trong căng tin len lén nhìn Sở Ân.

Hàn Sơ Oánh mua một tô bún thập cẩm cay cỡ lớn, vừa cay đến mức hà hơi, vừa hỏi: "Thế các cậu tán gẫu gì vậy? Nam vương học đường muốn tán cậu à?"

Không phải cô nói chứ ban nãy có rất nhiều nữ sinh đứng cạnh nhìn, bọn họ đều nói một màn này hệt như phim thần tượng, tuyệt mĩ.

Sở Ân "Phụt" một tiếng.

"Không không" Cô vội vàng đính chính: "Nói chuyện bài vở và bài tập chút thôi."

Tên chó Lục Chẩn kiếp này như thể cũng yêu học tập, ban nãy nói với cô anh ta cũng muốn lọt vào cúp Hi Vọng nên mới cố gắng học toán, hi vọng bạn bè có thể giúp đỡ lẫn nhau.

—— Đồ thần kinh! Ai giúp đỡ lẫn nhau với anh ta chứ!

Đối thủ cạnh tranh! Hận thù chồng chất lắm nhé!

Chẳng qua cô biết nhà họ Lục vẫn luôn rất coi trọng việc học hành của Lục Chẩn, ngoài học những ngành học căn bản này, anh ta còn học kinh tế học, vân vân mây mây các chương trình học, phạm vi kiến thức cực rộng, hơn nữa IQ của Lục Chẩn quả thực rất cao.

Nhưng chó Lục thật sự đấu toán với cô, Sở Ân lập tức bùng lên ý chí chiến đấu.

Trị anh ta, trị anh ta, trị anh ta!

Giẫm đạp anh ta dưới lòng bàn chân!!

Phía đối diện, Hàn Sơ Oánh nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của Sở Ân, tâm tình không khỏi khuấy động, đến cả tô bún thập cẩm cay cũng quên ăn.

Uầy, khuôn mặt xinh đẹp như một viên đạn pháo!

Mị lại bị trúng đạn rồi! Ôi!——

-

Sáng hôm sau, người đứng ra tổ chức trại đông mới tổ chức lễ chào mừng trong hội trường của khu liên hợp.

Trải qua một đêm ở ký túc xá, các trại sinh đã hiểu nhau đôi chút. Ngoại trừ những người có giá trị nhan sắc nghịch thiên như Sở Ân và Lục Chẩn ra thì thành viên khiến người ta chú ý nhất trong doanh trại đương nhiên là những đại thần đến từ các trường học hàng đầu.

"Tớ hóng được" Hàn Sơ Oánh nhỏ giọng nói: "Có người ở trung học thực nghiệm đoạt được tận năm huy chương đồng, có hai người tỉnh khác đã ký hợp đồng với đại học B, còn có cả học thần của Nhất Trung bên cạnh chúng ta nữa."

Đếm sơ bộ mà nhân tài đã xuất hiện liên tục rồi.

Lương Nguyệt Kỳ lẫn trong đám người này, cực kì lúng túng.

Cô ta học toán bình thường. Hôm qua thừa dịp đám Sở Ân đi ăn cơm, Lương Nguyệt Kỳ đã nhìn qua đề trên bàn Sở Ân—— căn bản xem không hiểu. Hôm nay lại còn thấy ai ai cũng lợi hại.

Lòng Sở Ân cũng hơi căng thẳng.

Tối qua cô làm bài trong ký túc xá đến 12 giờ, nếu không phải Lương đại tiểu thư tỏ vẻ tiếng cô khẽ lật giấy ảnh hưởng tới giấc ngủ cô ta thì Sở Ân vẫn có thể làm tiếp nữa.

Trên bục giảng, giáo viên đang diễn thuyết.

"Mọi người đến nơi này đều vì một mục đích chung—— tự nâng cao bản thân chạy về phía cúp Hi Vọng, vậy nên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của mọi người, giúp mọi người có thể an tâm với bài vở..."

"Lực lượng giáo viên chúng tôi cũng cực kỳ hùng hậu, trong những giáo viên được mời đến thậm chí còn có người từng đoạt được cúp Hi Vọng! Ngoài ra, chúng tôi cũng mời các học trưởng xuất sắc nhất từ

những năm trước để giúp mọi người tiến bộ..."

Kết thúc lễ chào mừng liền đi thẳng vào nội dung chính, tất cả học sinh được chuyển đến trong một phòng học lớn, chia nhóm ngồi xong thì bắt đầu lên lớp.

Sở Ân và Hàn Sơ Oánh cùng ngồi một chỗ, nhóm của bọn họ còn có mấy vị đại thần được phân đến thoạt nhìn vô cùng lợi hại.

Lục Chẩn vào lớp cuối cùng, nhóm của Sở Ân đã ngồi đầy, hơn nữa trong nhóm có rất nhiều nam sinh.

Mi tâm của anh nhíu lại.

"Lục Chẩn, chỗ này~" Lương Nguyệt Kỳ chợt lên tiếng, bên cạnh cô ta vẫn còn chỗ trống.

Có rất nhiều nữ sinh ở đây đang để ý Lục Chẩn, một tiếng bắt chuyện này của cô ta có ý tuyên thệ chủ quyền, mọi người vốn không quá quan tâm bây giờ cũng dồn dập nhìn sang.

Vẻ mặt Lục Chẩn lười nhác, quả thực đi đến nhóm của Lương Nguyệt Kỳ. Song—— lại làm lơ lời mời của cô ta, ngồi xuống một vị trí khác trong nhóm.

Sở Ân lặng lẽ nhìn, đáy lòng hô to: Lương Nguyệt Kỳ tiếp tục đi! Xông lên! Đừng nhụt chí! Tóm lấy anh ta!!

Tiết này là tiết đào tạo, chủ yếu để xem tư duy toán học của mọi người. Đề phát xuống có rất nhiều trận đồ số, bài toán tìm quy luật, bài toán ứng dụng và cả mấy nhóm ma phương[1].

[1] Ma phương (Magic Square): là một dãy gồm n2 số nguyên dương sắp xếp trong một hình vuông kích thước n x n chia thành n^2 ô vuông với n hàng và n cột, sao cho tổng số các số trên mỗi hàng, mỗi cột và trên hai đường chéo đều bằng nhau.

Hàn Sơ Oánh lặng lẽ líu lưỡi: "Nhìn đã thấy rất khó..."

Đây là lần đầu tiên các đối thủ ngồi cùng một chỗ, vô hình trung là so đấu lẫn nhau, không ai muốn mình bị lép vế.

Nam sinh đối diện Sở Ân vừa nhận được bài thi liền nhấc bút bắt đầu làm, ngòi bút loạt xoạt lướt qua trên giấy, khiến áp lực người ta tăng gấp bội.

—— Có vẻ chính là đại thần!

Trái tim Sở Ân lơ lửng, mở bài ra, yên lặng đọc đề, sau đó... cũng làm vô cùng trôi chảy.

Thành quả của việc đào tạo gấp được thể hiện rõ vào lúc này, mà khả năng tư duy logic nâng cấp cũng âm thầm khảm vào trong tư duy toán học của cô, thời khắc này, Sở Ân đột nhiên nhận thức được cực kỳ rõ ràng sự tiến bộ của mình.

Cảm giác thỏa mãn và tăng cường tràn ngập tâm trí khiến cô càng có động lực giải quyết vấn đề.

Đại thần đối diện dần dần nhận ra tốc độ làm bài của nữ sinh trước mặt không kém gì mình! Anh ta chợt thấy áp lực, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ấy thế mà đối phương đã vượt qua mình một đề.

Đại thần lập tức tiếp tục vùi đầu làm thật nhanh.

Vấn đề ma phương cuối cùng rất phức tạp. Hàn Sơ Oánh đã gặp khó khăn mấy câu đằng trước, đến bài cuối cùng này thật sự muốn bỏ cuộc.

Nhưng cô nàng vừa ngẩng đầu lên, thấy Sở Ân bên cạnh và đại thần ngồi chéo phía trước đều đang miệt mài tính toán hết sức,cô nàng lập tức không còn muốn bỏ cuộc nữa.

Mặc dù trình độ Hàn Sơ Oánh không đỉnh cấp nhất ở đây nhưng cô nàng có nền tảng rất tốt, có thể nắm được mức khó dễ. Đoán chừng loại bài tập khó như thế này sẽ không ai ở đây có thể giải ra.

Quả nhiên, năm phút sau, đại thần buông bút xuống.

Hàn Sơ Oánh nhìn thoáng qua, ma phương vẫn chưa viết kín, thầm nghĩ quả nhiên.

Sở Ân bên cạnh vẫn không chịu thua. Tay Hàn Sơ Oánh chống má, ngắm nghía cận cảnh dáng vẻ nghiêm túc làm bài của mĩ nữ, đỉnh đầu bốc lên bong bóng màu hồng.

Cô gái không chịu thua cuộc thật đáng yêu!

Hai phút sau, Sở Ân buông bút xuống.

Đúng lúc giáo viên tuần tra trong phòng cười hỏi: "Có phải mọi người đều bị kẹt ở câu ma phương lẻ cuối cùng đúng không? Có ai giải ra chưa?"

Trong phòng xôn xao tiếng than thở.

Sở Ân khẽ nói: "Bên trái từ trên xuống dưới là 1832, bên phải từ trên xuống dưới là 1693..."

Hàn Sơ Oánh kinh ngạc: "Cậu làm được á?!"

Đại thần đối diện cũng đột nhiên ngẩng đầu.

Hàn Sơ Oánh nhoài người về phía trước đếm, nhận ra là đúng thật.

"Trời đất ơi, Ân Ân, hóa ra cậu đỉnh cao như vậy!"

Mặt mày Sở Ân cao thâm khó dò.

Thật ra cô cũng vừa mới biết.

...Rằng cô prồ đến vậy.

Buff này dùng xịn vãi TAT

Một bên khác, Lương Nguyệt Kỳ làm được một nửa đã bỏ cuộc.

Nghe thấy giáo viên hỏi câu cuối cùng, Lương Nguyệt Kỳ vội vàng nhìn về phía Lục Chẩn, nhận ra ô vuông của anh đã lấp kín.

Lương Nguyệt Kỳ cầm bài thi qua, dịu dàng hỏi: "Lục Chẩn, câu cuối cùng làm sao thế, tớ không biết."

Lục Chẩn ném bút, khuôn mặt lạnh nhạt: "Không biết như thường."

Lương Nguyệt Kỳ: "..."

-

Giáo viên trại đông cực chú trọng đến việc giao lưu với các học sinh, ngay hôm đó biểu dương Sở Ân rất nhiều lần.

Sau hai ngày lên lớp, tên khác của Sở Ân trong doanh trại đã từ "cô gái trông siêu xinh kia" biến thành "người đẹp làm bài siêu đỉnh kia". Sánh vai cùng các đại thần khác, trở thành nhân vật đứng đầu doanh trại, tối đến đều có người đến ký túc xá tìm cô.

Chẳng qua loại hành vi này mang ý dò la khá mạnh, thực ra nhiều người muốn nhìn xem buổi tối Sở Ân làm gì hoặc mua sách bài tập thế nào.

Ngày mai là ngày kiểm tra trình độ, phải biết thứ hạng và thành tích này sẽ được tính vào điểm tổng, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến việc có thể tham gia thi đấu cúp Hi Vọng hay không.

Sau khi Sở Ân biết được trình độ của mình tăng vọt thì tâm trạng cũng ổn định hơn rất nhiều, buổi tối cần làm bài thì làm bài, cần ngủ thì ngủ.

Cô học bá cùng phòng như thể bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giở điệu bộ cậu không ngủ thì tôi không nhắm mắt, liều mạng làm đề.

Lương Nguyệt Kỳ nhìn cảnh tình trong ký túc xá, ngồi đọc sách trước bàn, mở một đề phát ban sáng ra.

Sau đó cô ta nhìn thử Sở Ân, lại nhìn thử Hàn Sơ Oánh, cuối cùng quyết định đi xin cô học bá của trung học thực nghiệm bên cạnh kia chỉ bảo.

"Bạn học" Lương Nguyệt Kỳ bước đến, dịu dàng mỉm cười: "Cậu có thể chỉ tớ bài này với được không?"

Cô học bá ngẩng đầu lên nhìn, cực ghét bỏ nói: "Đến cả cái này cậu cũng không biết á?"

Hàn Sơ Oánh suýt nữa không nín được cười.

Cô học bá vô cùng thẳng thắn: "Cậu vào đây kiểu gì vậy?"

Khuôn mặt Lương đại tiểu thư tái xanh ngắt.

Kiểm tra trình độ sáng hôm sau, trình tự của tất cả mọi người xáo trộn, thứ tự chỗ ngồi theo sơ đồ dán bên ngoài phòng thi.

Sở Ân lại được xếp cùng chỗ với Lục Chẩn.

Chẳng qua may mà lần này cô ngồi đằng sau, nếu không cô sẽ phải tìm cách làm cho tên đàn ông chó bị mù trong phòng thi một lần nữa.

Sau khi nộp cặp sách và điện thoại lên, học sinh ngồi ổn định, giáo viên bắt đầu phát đề thi.

Lục Chẩn cầm đề thi, nghiêng người sang đưa cho Sở Ân.

Khoảnh khắc Sở Ân nhận đề, nghe thấy anh hạ giọng, âm thanh chứa ý cười: "Chắc chắn vượt qua tôi được à"

Sở Ân: "..."

Aaaa giáo viên! Cậu ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ em!!!

Ý chí chiến đấu của Sở Ân nháy mắt full vạch, và vẫn luôn duy trì đến hết cuộc thi.

Năng suất trại đông cao kinh ngạc, ngay hôm thi xong đã có kết quả.

Hàn Sơ Oánh biết Sở Ân rất coi trọng thành tích này, kéo cô đến bảng thông báo chung để xem kết quả.

Tuy trong lòng Sở Ân cũng rất chắc chắn nhưng cô không biết trình độ của người khác nên trái tim cứ đập thình thịch thình thịch.

Sau đó, cô nhìn thấy mình đứng ở vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng.

"Trời đất ơi, đỉnh ghê!"

Thậm chí Hàn Sơ Oánh còn không quan tâm xem bản thân xếp thứ mấy, cô nàng chỉ cảm thấy Sở Ân quá lợi hại, hận không thể chụp cái bảng xếp hạng này lại rồi gửi vào diễn đàn Oái Văn để cho mấy đứa gà thỉnh thoảng nhảy ra châm biếm xem.

Nếu như Sở Ân có thể giành được Cúp Hi Vọng, Hàn Sơ Oánh gần như đoán trước được cô sẽ thực sự trở thành nữ thần học đường.

Sở Ân nhìn thành tích của mình, yên tâm rồi—— quyền hạn tới tay √

Lại thấy tiếp—— Lục Chẩn thứ tư!

...Aaaa đã quá pepsi ơi!!!!

Cuối cùng cô đã đè bẹp được tên đàn ông chó!

Không ai có thể đánh bại được Nữu Cổ Lộc - Ân mị!!

"Ting—— nhiệm vụ [trình độ đứng top 5 trong đợt kiểm tra] hoàn thành! Chúc mừng kí chủ nhận được quyền hạn [sửa đổi câu đơn]~ và ngẫu nhiên rơi ra phần thưởng đặc biệt [Thẻ cụm từ]~"

Sở Ân: "Tốt tốt tốt tốt cực kì tốt."

Sau đó cô mới thanh thản đi xem xếp hạng của người khác. Hàn Sơ Oánh xếp thứ 15, đứng trên mức trung bình của toàn bộ doanh trại. Cô học bá cùng ký túc xá với bọn họ xếp thứ 7, cũng rất lợi hại.

Lương Nguyệt Kỳ vinh dự lót đáy, kéo toàn bộ bảng xếp hạng lên.

Hàn Sơ Oánh khẽ nói: "Vậy rốt cuộc đại tiểu thư này đến làm chi, đây không phải là kết án công khai..."

Sở Ân nghĩ thầm: Người ta không phải đến để học tập, người ta đến để phát sinh tuyến tình cảm.

...Hở, tuyến tình cảm?

Suy nghĩ Sở Ân bỗng hơi chuyển động.

Bởi vì kiếp trước chưa từng xảy ra đoạn nội dung cốt truyện ở trại đông này nên Sở Ân không có gì để cải biên tình tiết. Nhưng cô chợt nhận ra, ngoài việc thay đổi... cô còn có thể sáng tạo nữa!

Sau khi kết thúc buổi kiểm tra trình độ, sáng hôm sau, trại đông nghỉ một buổi chiều, cho phép học sinh rời trường và tự bố trí. Hàn Sơ Oánh bắt lấy cơ hội, rủ Sở Ân ra ngoài đi dạo cùng cô nàng.

Cùng gái đẹp ra ngoài! Đến cửa hàng mua quần áo còn có thể chụp ảnh cho Sở Ân! Aaaa!

Sở Ân không có ý kiến, nhưng trước khi đi ra ngoài, cô vẫn liếc qua kịch bản ngày hôm nay trước.

【...Sở Ân và Hàn Sơ Oánh ra khỏi đại học H, đi đến trung tâm mua sắm gần đó dạo bộ ăn cơm.

Ở đây có không ít người cũng là học sinh trại đông. Hai đứa vừa ăn uống tiệc tùng, vừa xả stress.

Không lâu sau, bọn họ và Lục Chẩn tình cờ gặp nhau...】

Hừ, tôi mới không tin là tình cờ đấy!

Kịch bản rác rưởi, sức mạnh nam chính vẫn đẩy Lục Chẩn về phía cô.

Nhưng hôm nay cô có một ý tưởng mới—— Sở Ân không muốn đi tuyến tình cảm của mình và Lục Chẩn, vậy thì cô có thể thử khiến cho Lục Chẩn phát triển với người khác!

Trước đó cô đã từng làm những thử nghiệm khác, ví như đưa Tống Triệu Lâm lên làm hoa khôi học đường và kết thành một cp với Lục Chẩn, ví như khiến Trịnh Du ép tường Lục Chẩn và trao cho anh một lời tỏ tình so deep... Mấy thứ này, đại khái đều đi nhầm phương hướng.

Cô nghĩ, Lương Nguyệt Kỳ rất có khả năng đã thiếu cơ hội, thiếu cơ hội bắt đầu—— rất nhiều tình yêu đều không phải tự nhiên mà sinh ra mà!

Sở Ân xoa tay hằm hè, tìm đến câu [Không lâu sau, bọn họ và Lục Chẩn tình cờ gặp nhau].

Sửa thành [Ở đây, Lục Chẩn và Lương Nguyệt Kỳ đã trải qua một cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng mạn].

—— Nghệ sĩ nhân dân thay ngài tự tay viết lên tuyến tình cảm!

Cô quả thực là một thiên tài!!

Lãng mạn! Cuộc gặp gỡ bất ngờ! Cách dùng từ này cũng khéo ghê, để lộ ra biết bao nhiêu ám muội kiều diễm!

Lương đại tiểu thư xông lên! Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi!

...

Buổi chiều, ký túc xá vắng đi một nửa.

Suy cho cùng đang là kỳ nghỉ đông nên trái tim đám học bá cũng không khống chế được xao động, sôi nổi kết bạn ra ngoài chơi.

Lục Chẩn ở khách sạn đối diện đại học H. Anh đứng bên cửa sổ một lúc, nhìn thấy Sở Ân và bạn học của cô đi ra, ngồi lên xe đi về phía trung tâm thành phố.

Lục Chẩn thay quần áo, sau đó ra ngoài, ngồi lên chiếc xe đang đợi ven đường.

"Cậu chủ đi đâu ạ?"

Lục Chẩn: "Đi theo xe buýt số 13."

Thấy đám Sở Ân phía xa xuống xe ở cổng trung tâm mua sắm, Lục Chẩn cũng kêu dừng lại, đi xuống ven đường.

Khi vừa ngẩng đầu lần nữa, anh đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Lương Nguyệt Kỳ.

"Lục Chẩn" Mặt Lương Nguyệt Kỳ ngạc nhiên mừng rỡ: "Khéo ghê!"

Dưới ánh mặt trời ấm áp mùa đông, tiểu thư xinh đẹp và thiếu gia cao quý tình cờ gặp trên đường phố của một thành phố xa lạ, quả thật rất lãng mạn.

Lục Chẩn lạnh lùng: "Ừ."

Anh tùy tiện đáp một tiếng, sau đó ngoảnh đầu lại, nhưng phát hiện bóng lưng Sở Ân đã biến mất.

Trong lòng Lục Chẩn dâng lên một chút khó chịu, xoay người bước nhanh vào trung tâm mua sắm.

Quanh quẩn một vòng vẫn không tìm được. Anh dừng lại trước một cửa hàng đồ ngọt, mi tâm nhíu chặt.

Bỗng nhiên, Lương Nguyệt Kỳ đi ra khỏi cửa hàng, tình cờ gặp anh một lần nữa.

Tay tiểu thư xinh đẹp cầm ly sữa vị dâu tây, đứng trước ánh đèn nê ông đỏ hồng nhạt, khiến cho bức ảnh gặp gỡ bất ngờ này trở nên vô cùng ngọt ngào.

Lương Nguyệt Kỳ cũng cực kỳ kinh ngạc: "Khéo ghê, Lục Chẩn, lại gặp nữa rồi!"

Loại duyên phận này hệt như được trời cao an bài...

Lục Chẩn: "..."

Anh dừng lại vài giây rồi quay người rời đi.

Kế đó.

Khi Lục Chẩn bước vào cửa hàng tiện lợi, Lương Nguyệt Kỳ sẽ xuất hiện phía sau kệ hàng đối diện.

Khi Lục Chẩn chọn một nhà hàng phương Tây, Lương Nguyệt Kỳ đã an vị ở bàn bên cạnh.

Khi Lục Chẩn lần theo dấu vết của các học sinh khác để tìm Sở Ân ở rạp chiếu phim tầng trên, Lương Nguyệt Kỳ lại xuất hiện trước máy bỏng ngô ở cửa ra vào rạp.

Lục Chẩn: "..."

Lương Nguyệt Kỳ: "Ha ha. Có duyên ghê."

Lục Chẩn nhìn cô ta, khuôn mặt hờ hững có chút rạn nứt.

Hồi lâu sau, anh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng mở miệng.

"...Con mẹ nó, cô là cô hồn à?"