Dân Quốc: Yêu Kiều Khó Cưỡng

Chương 9: Rình coi (H)2

Chiếc bóng của giá sách che khuất nửa khuôn mặt Tần Diễn, nhìn không rõ tầm mắt đến tột cùng là dừng lại ở đâu, một sáng một tối, nhưng càng khiến đường cong hàm dưới của người đàn ông càng thêm khoét sâu.

Thịnh Kiều Di nhanh chóng rụt cổ, huyệt Thái Dương thình thịch căng thẳng.

Nữ nhân trong phòng đột nhiên ngừng kêu rên, hít thở không xong nói, “Tứ gia, xem như ngài thương tiếc Tương Liên.”

Nghe ra có chút thật sự khẩn cấp không dằn nổi.

Lỗ tai Thịnh Kiều Di giật giật, tốc độ chậm lại lại lần nữa thăm dò.

Hạ Diễn không biết đã đứng lên từ bao giờ, cả người lộ ra dưới ánh sáng rực rỡ đèn phòng. Áo sơmi quần tây tỉ mỉ phẳng phiu, chỉ có dưới háng khoá quần đã kéo mở, dươиɠ ѵậŧ sẫm màu thẳng tắp dựng thẳng, thô dài đến khó tin, bàn tay màu da lúa mạch trên dưới vuốt ve, không nhanh không chậm đến gần bàn sách.

Tương Liên đôi mắt nhìn đến đăm đăm, một bên sợ hãi quái vật khổng lồ, một bên lại nhịn không được liếʍ liếʍ khóe môi.

Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vừa vặn hướng về phía cửa, Thịnh Kiều Di nhìn động tác của Hạ Diễn xem đến rõ ràng, trong khoảng khắc có chút phát ngốc.

Chờ nàng kịp phản ứng lại, nhiệt độ cơ thể lại lần nữa bất giác tăng cao, nóng đến môi lưỡi khô khốc.

Ông chủ Lý thấy Hạ Diễn rốt cuộc cũng có phản ứng, trong lòng đắc ý một trận, hung hăng thẳng lưng, qυყ đầυ đỉnh đến cổ tử ©υиɠ của Tương Liên, đâm cho ả cao giọng ngâm một tiếng, hai chân gắt gao cuốn lấy eo gã đàn ông.

“Con điếm thật biết hưởng thụ, còn không mau đi hầu hạ Tứ gia của ngươi!”

Tương Liên vẫn thèm khát, chỉ là ông chủ Lý còn chưa lên tiếng, ả chung quy không dám chủ động chạm vào Hạ tứ gia.

Nay vừa được lệnh, lập tức vươn tay, một phen nắm lấy trụ thịt hùng vĩ.

Nóng bỏng đến mức khiến ả tê dại

Hạ Diễn híp mắt, tuỳ ý động tác của người phụ nữ, một bàn tay nâng lên tinh hoàn của chính mình xoa bóp, một tay khác nắm lấy đầu tóc của nữ nhân.

Tương Liên thèm đến không nhịn được, vươn cái lưỡi mềm liếʍ một vòng trên qυყ đầυ của Hạ Diễn, sau đó giương mắt xem phản ứng của người đàn ông.

Thấy hắn không phản đối, liền há mồm ngậm vào.

Côn ŧᏂịŧ cực lớn cắm thẳng bào cuốn họng, Tương Liên rên rĩ ho khan hai tiếng, vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục nếm thử, nhưng vẫn chỉ có thể ngậm được một nửa, nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.

Ông chủ Lý thấy thế, dùng sức đâm mạnh vào nữ nhân về trước một phát.

“Đừng lười biếng, nhanh lên hảo hảo liếʍ, hầu hạ Tứ gia cho thoải mái, ngươi sẽ không thiếu đồ tốt.”

Tương Liên ô ô hai tiếng, cố sức sê dịch đầu mình một chút, tốt xấu chừa lại một ít khoảng không trong miệng, cẩn thận liếʍ láp cự vật bên trong.

Nàng là hoa khôi lâu đầu bảng, kỹ xảo tự khắc không cần bàn đến, mυ'ŧ, hút, liếʍ, cắn, thủ đoạn toàn thân đều đem ra lấy lòng nam nhân, còn không quên cố ý điều chỉnh góc độ để Hạ Diễn có thể thấy rõ động tác của chính mình, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng tấm tắc.

Ông chủ Lý nghe đến tâm ngứa khó nhịn, thật muốn đem côn ŧᏂịŧ chính mình nhét vào miệng nữ nhân này, sung sướиɠ hưởng thụ một phen, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tương Liên môi đỏ bị chống căng đến cực hạn, bóp lấy eo cô ta, mỗi một cú thúc đều phải cắm đến chỗ sâu nhất mới bằng lòng bỏ qua.

Hạ Diễn đột nhiên giơ tay, cởi bỏ búi tóc của Tương Liên, một đầu tóc đen tức khắc tứ tán xoã tung, che đi nửa khuôn mặt.

Tương Liên giơ tay đang muốn phất tóc, liền bị Hạ Diễn nắm trụ đầu. Cực vật trong miệng điên cuồng thọc vào rút ra, đỉnh đến ã suýt nữa hít thở không thông.

Trên dưới đồng thời bị người điên cuồng thao lộng, tuy là Tương Liên kinh nghiệm phong phú cũng có chút cầm cự không được, rất nhanh chỉ còn lại tiếng nức nở vô thức, hai cái miệng trên dưới đều bị cắm mở, nước nôi chảy ra không ngừng, giữa háng lầy lội bất kham.

Thịnh Kiều Di không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nhưng vẫn rình xem cho đến hết.

Mải đến khi ông chủ Lý tước vũ khí, tê liệt ngã xuống trên sô pha nghỉ ngơi, Hạ Diễn vẫn đang tiếp tục, người phụ nữ đã sớm nằm liệt thành một bãi bùn, ô ô không ngừng nuốt vào.

Cuối cùng, hô hấp Hạ Diễn bỗng nhiên dừng lại, cự vật dưới thân hoà toàn cắm vào trong miệng nữ nhân, ngẩng đầu lên, đè nén phun ra mấy chữ, “Kiều Kiều nhi.”

Thịnh Kiều Di choáng váng.

“Đinh —— Đong ——” đồng hồ để bàn ngân vang báo giờ, Thịnh Kiều Di hồi phục tinh thần, cất bước chạy biến đi.

Tưởng như phía sau là một quỷ dữ tợn đang đuổi theo, nàng trốn lên giường, vùi mình vào chăn che đầu lại.

Chỉ là, vừa nhắm mắt, bên tai tựa hồ còn có thể nghe thấy một tiếng “Kiều kiều nhi”.

Trầm thấp, khàn khàn, tất cả đều là thanh âm tìиɧ ɖu͙© mơ hồ.

Nàng cảm thấy khó chịu, đặc biệt là giữa nới ấy hai chân, ướt dầm dề khó chịu.

——————-

Thực ra cũng không có đoạn nói rõ Hạ Diễn có sạch hay không, chỉ là lúc ăn thịt Kiều Kiều ổng rất thành thục, nên chúng ta cứ tự hiểu vậy ==. Nhưng cứ cho là tấm lòng anh trung trinh trước sau đi nữa nhưng anh đã mất điểm vị bắt mị gõ hơn 2 ngàn từ cho đoạn h thơm nhưng k ngon nay.