Dân Quốc: Yêu Kiều Khó Cưỡng

Chương 7. Rình coi ( hơi H )

Năm ấy vào đêm sinh nhật mười bốn tuổi, lần đầu tiên nàng mơ thấy chính mình bị Hạ Diễn gϊếŧ chết, kinh hãi còn nửa cái mạng.

Trằn trọc trở mình, bất kể làm thế nào cũng không ngủ được, lo sợ Hạ Diễn giây tiếp theo liền xuất hiện trước giường mình, một đao đâm chế nàng..

Ma xui quỷ khiến, nàng quyết định lén đi xem Hạ Diễn có ở trên giường hay không. Nếu thật đang ngủ, đại khái sẽ không vì cái mạng nhỏ của nàng mà cố ý bò dậy.

Rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ của Hạ Diễn, mất mười lăm phút mới có thể đẩy ra một khe hở, chỉ nhìn thấy bên trong một mảnh đen kịt, một bóng ma cũng không có.

Thịnh Kiều Di lập tức thiếu chút nữa khóc thành tiếng, chỉ cảm thấy bản thân sống không đến bình minh.

Đang lúc nghĩ mình tiêu thật rồi, mắt thoáng nhìn thấy trong thư phòng hé ra một tia quang.

Nàng nửa mừng nửa lo, chạy chậm qua, lúc tới gần thì nhẹ nhàng từng bước. Lầu hai được trải một tấm thảm Ba Tư, nàng lại đi chân trần, hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động nào.

Cửa thư phòng không đóng thật, ánh đèn tràn qua khe hở, vừa hay để Thịnh Kiều Di thuận tiện rình coi, quả thực trời cũng giúp nàng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một người phụ nữ trần trụi đang nằm ở trên bàn sách, cặp mông khó khăn dựa vào cạnh bàn, mông thịt tuyết trắng run rẩy hoảng loạn. Nữ nhân hai tay ôm lấy cặp đùi đẫy đà trắng nõn của chính mình, đem tiểu huyệt diễm sắc lộ ra rõ ràng.

“Ông chủ Lý, tư thế này người ta giữ không lâu được nha.”

Nữ nhân khuôn mặt đỏ bừng, mặt mày xuân sắc, tựa như oán trách nói ra, âm cuối kéo đến mềm mại thon dài.

Người đàn ông đưa lưng về phía Thịnh Kiều Di cao giọng cười to, hung hăng bắt lấy nhũ thịt người phụ nữ, xoa bóp nói, “Cầu xin cũng vô dụng, mau đi cầu xin Hạ Tứ gia.”

Nữ nhân sóng mắt vừa chuyển, hướng về góc sâu trong thư phòng ngâm nga, “Cầu Tứ gia phát thiện tâm, thương tiếc Tương Liên.”

Thịnh Kiều Di lúc này mới phát hiện, hoá ra Hạ Diễn ngồi ở góc tối, nhàn nhã hút thuốc. Nghe đến một tiếng cầu xin trằn trọc đau khổ, lông mày cũng chưa động một chút, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, một mẫu tàn thuốc rơi vào cốc thuỷ tinh chạm khắc.

Ông chủ Lý có chút bất mãn, trút giận lên người phụ nữ kia, sờ soạng tiêu huyệt một phen, trực tiếp chen vào hai ngón tay.

Tương Liên ngửa đầu rêи ɾỉ, nghe không ra là thống khổ vẫn là sung sướиɠ.

“Nhẹ chút, ông chủ Lý nhẹ một chút, người ta còn không có ướt đâu…”

Ông chủ Lý vờ như không nghe thấy, ngón tay hoàn toàn cắm vào rồi lại nhanh chóng rút ra, lặp đi lặp lại bốn năm lần, dâʍ ŧᏂủy̠ liền theo động tác của hắn chảy ra bên ngoài, ở trên thảm động thành một vũng nước nhỏ.

Một tiếng “bép” vang lên, một cái tát ông chủ Lý chụp trên đùi nữ nhân.

“Ngươi tao hóa, nhanh như vậy liền ra nước, có phải hay không thiếu thao!”

Tương Liên lắc mông, rầm rì đáp lời, “Ai bảo Hạ tứ gia đều không để ý tới người ta, tiểu huyệt ngứa đến khó chịu.”

Ông chủ Lý hận không thể lập tức móc ra đồ vật hung hăng thao lộng một phen, nhưng nề hà trong phòng còn có một vị Diêm Vương, chỉ đành cố nén lại lửa dục, động tác trên tay càng thêm càng rỡ.

Tương Liên cả người đều bị ngón tay hắn thọc vào rút ra run rẩy lắc lư, đôi vυ' to cũng theo đó đung đưa, nhìn đến ông chủ Lý mạch máu trên trán đều nổi lên.

Phốc phốc tiếng nước ở thư phòng quẩn quanh, ông chủ Lý càng cắm càng nhanh, dâʍ ŧᏂủy̠ vẩy ra khắp nơi, Tương Liên tiểu huyệt, đùi, mông sớm đã thành một mảnh hỗn độn.

Thở hổn hển, Tương Liên còn không quên quay đầu câu dẫn Hạ Diễn, cái lưỡi đinh hương chậm rãi liếʍ một vòng môi đỏ, “Hạ tứ gia, ngài nếu là không thích tiểu huyệt của Tương Liên, thì để Tương Liên dùng miệng hầu hạ ngài đi.”

Thịnh Kiều Di theo tầm mắt Tương Liên nhìn lại, phát hiện giữa háng Hạ Diễn nhô lên một cái túi lớn.

Tương Liên nuốt xuống một ngụm nước miếng, cảm xúc mênh mông.

Xem ra Hạ tứ gia không chỉ lớn lên đẹp mắt, nơi ấy cũng thực hùng vĩ. Hiện tại nếu Lý lão bản không trả tiền, ả cũng hy vọng có thể bị côn ŧᏂịŧ thế này hung hăng cắm vào một hồi.

————————

Hôm qua đọc gần 1/2 vẫn cứ nghĩ rằng Hạ Diễn sạch nhưng hơm phải, làm mị hụt hẫng ghê gớm. (Thứ lỗi cho sự bồng bột của mị) nhưng nghĩ đến các anh khác vẫn còn trinh trắng, mị đành bỏ qua sự không trọn vẹn này của tác giả. Hu hu nói trước để ai k chịu được sự thật này có thể không bị lọt nhầm hố)

Ps. Ngồi gõ đoạn h mà k phải của nv9 mị thấy có chút nghẹn >