Ngồi ở bên cạnh anh, nhìn bộ dạng lạnh lùng. Thẩm Chân có chút sợ nghiêm túc hỏi người kế bên: "Tô Mục Quy, nếu như anh bị ép hôn, thì chớp chớp mắt được không.”
Tô Mục Quy vẫn luôn im lặng, sau khi nghe được những lời này, mới ngước mắt nhìn Thẩm Chân, khóe môi khẽ cong nói:
"Ngu ngốc."
Thẩm Chân: "..."
Hôm nay Thẩm Chân đi học . Cô nép vào mặt bàn ngủ, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì cũng đã tan học, cảm thấy thật thoải mái. Bởi vì hôm qua thức đêm xem tiểu thuyết nên Thẩm Chân cảm thấy mình vẫn còn có thể ngủ nữa, giấc mơ của cô chính là được cùng Tô Mục Quy kết hôn.
Vẫn đang đắm chìm trong giấc mơ thì bỗng nhiên bị Lục Lâm cùng bàn vỗ vỗ bả vai nói:
"Chân Chân ngoài cửa có người tìm cậu.”
Thẩm Chân mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn người đang đứng ngoài cửa. Tô Mục Quy!
Anh có chuyện gì mà lại tới đây tìm mình.
Cô xấu hổ nhanh bước ra ngoài muốn tìm một chỗ riêng tư nói chuyện với anh. Tô Mục Quy vẫn lặng yên đứng ngay cửa, thấy cô bước ra, trực tiếp kéo cổ áo cô, đi ra một góc.
Thẩm Chân có hơi sợ hãi, anh tới tìm mình sẽ bị người khác nhìn thấy.
Anh chính là người như vậy, luôn là tâm điểm chú ý của những người xung quanh, chỉ cần anh xuất hiện, sẽ thu hút một đám người.
Cô sợ sẽ cùng anh lan truyền tai tiếng trong trường học, như vậy mọi người sẽ biết chuyện hai người kết hôn.
Chắc chắc cô sẽ bị một đám nữ sinh yêu thầm anh tiêu diệt. Vậy nên giao ước ở trường là hai người sẽ giả vờ không quen biết.
Tô Mục Quy đứng ở đây, còn cô lo lắng nhìn hai bên trái phải một lượt, xác định không có người mới yên tâm thẹn thùng hỏi:
"Anh đến tìm em có chuyện gì sao.”
Thẩm Chân nhìn qυầи ɭóŧ trên tay anh, bị dọa hoảng sợ không nhẹ. Nhanh chóng lấy lại, hoảng loạn nhét vào bên trong túi đồng phục của mình. Vẻ mặt hối lỗi nhìn anh nói:
" Ngại quá, Tô Mục Quy em... Vì em muốn chúng ta gia tăng tình thú, cho nên đã mua về, vốn muốn mặc cho anh xem nhưng vô tình trong lúc em mở bưru phẩm, mẹ đột nhiên xuất hiện, nên em đã vứt nó lung tung, vô ý nhét vào trong cặp anh. Sau đó lại quên mất.”
Tô Mục Quy: ".."
Tô Mục Quy nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, cũng không còn cách nào, nói:
"Về sau chú ý một chút, buổi tối về nhà."
Tô Mục Quy nói xong thì rời đi, Thẩm Chân nghe vậy vẫn còn thẹn thùng. Hôm nay là thứ 6, ngày thường sẽ ở lại ký túc xá nhưng cuối tuần nhất định phải trở về.
Bố Tô cho hai người mua một căn hộ nhỏ, để cuối tuần hai người có thể quay về nơi này. Thẩm Chân là người yêu thích đọc truyện người lớn, nhưng càng thích hơn nếu được làʍ t̠ìиɦ với Tô Mục Quy. Quả nhiên là sảng khoái không thể tả.
Tối nay, Thẩm Chân sẽ trở về nhà cùng Tô Mục Quy, dì giúp việc sau khi làm cơm cho hai người xong thì nhanh rời đi, Tô Mục Quy lên lầu tắm rửa trước.
Thẩm Chân yên lặng mở ra địa chỉ web Po18. Một thiên đường truyện người lớn, nào là lãng nữ xuyên , tình thú nội у....
Cô bắt đầu học hỏi. Tuy rằng Thẩm Chân thật sự rất thích việc đọc truyện người lớn nhưng mà căn bản kinh nghiệm thực chiến hoàn toàn là con số không.
Nhớ lại lần đó bản thân cũng có hơi mờ mịt. Đêm tân hôn cô đã ngủ quên, đến nỗi dáng nằm giống như hình chữ đại làm Tô Mục Quy phải tự mình làm, anh có chút không thể xuống tay.
Sau đó hai người sờ soạng nửa ngày mới thành công. Hiện tại cũng vậy, làm Tô Mục Quy không thể nào xuống tay, cô mặc qυầи ɭóŧ ren chữ Đinh , muốn nếm thử tư thế đi vào từ phía sau, cho nên khi cô tắm rửa xong bước ra ngoài thì nằm bò trên giường, vẫn là dáng hình chữ đại kia.
Tô Mục Quy uống nước xong thì quay trở lại phòng ngủ, nhìn bộ dáng không nhúc nhích của cô, anh hoài nghi, có phải cô lại ngủ quên rồi hay không.