Thẩm Chân nhận được điện thoại từ mẹ. Gọi cô hôm nay về nhà kết hôn. Vừa nghe mẹ gọi về kết hôn cô đã thấy hơi đau đầu, Thẩm Chân năm nay 18, hôm qua vừa tổ chức xong sinh nhật, hôm nay lại bị gọi về kết hôn.
Quan trọng hơn là tổ chức tiệc cưới ngay lập tức, cô chỉ cần đến làm cô dâu là được, cô thật sự cảm thấy choáng váng nhưng không còn cách nào khác.
Bởi vì mẹ Thẩm đã nói nếu cô dám không quay về thì sẽ cắt hết tiền tiêu vặt. Cho nên bây giờ cô chỉ có thể về nhà kết hôn. Thẩm Chân dựa theo địa chỉ mẹ Thẩm gửi đi đến khách sạn.
Cô nhìn thấy ngoài sảnh tiệc cưới có treo cặp câu đối đề tên cô dâu chú rể Tên cô dâu là cô, còn chú rể lại là Tô... Tô Mục Quy Vừa thấy cái tên này cô có hơi kinh ngạc, mở to mắt, cho rằng mình đang nằm mơ, dùng sức véo mặt mình. Đây là... !
Chắc không phải hot boy trường cô đó chứ, bây giờ cô sẽ kết hôn với hot boy mình yêu thầm hai năm.
Đây là sự thật????
Thời khắc đó, Thẩm Chân còn cho rằng tiểu thuyết mình viết đã thành hiện thực rồi. Cô đã yêu thầm Tô Mục Quy từ lớp 10, năm nay đã là lớp 11, bởi vì trước đó xảy ra một vài chuyện nên Thẩm Chân phải tạm nghỉ học một năm rưỡi, vì vậy cho nên dù đang học lớp 11 cô cũng đã đủ 18 tuổi.
Một lúc sau mẹ Thẩm đang ở gần đó nhìn thấy cô đứng ở cửa, thì bước đến dắt cô vào trong.
"Chân Chân, đây là người mẹ đã từng nói với con, có hôn ước từ bé với con, thế nào, có phải lớn lên rất đẹp trai không."
Thẩm Chân nghe mẹ nói thì đưa mắt nhìn đến chỗ ngồi bên cạnh một chút, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên cô không nhìn lầm, đúng là Tô Mục Quy.
Anh lãnh đạm ngồi đó không nói gì, chỉ điềm tĩnh nhìn vào mắt cô, toàn thân mang dáng vẻ lạnh lùng. Không khỏi khiến cô nghi ngờ có phải anh bị ép đến kết hôn hay không.
Tuần trước, đúng là mẹ Thẩm có nói qua với cô đã tìm được chàng trai cùng cô định hôn uớc lúc nhỏ. Khi còn bé, Thẩm Chân và Tô Mục Quy là hàng xóm, quan hệ hai bên gia đình vẫn luôn rất tốt.
Mà Tô gia, lúc đó vẫn chưa phát đạt, trong nhà quả thật rất nghèo, có một lần ba Tô xảy ra tai nạn xe , trong nhà vốn không có tiền lại thêm gánh nặng thuốc men.
Ba Thẩm tốt bụng nhanh chóng bán mấy con heo trong nhà, mang tiền cho Tô gia mượn, mới có thể cứu được mạng của ba Tô. Ba mẹ Tô vẫn luôn cảm kích đoạn ân tình này trong lòng.
Thẩm Chân khi còn nhỏ ăn rất khỏe, một bữa có thể ăn rất nhiều đến nỗi bản thân béo tốt mập mạp nhìn không khác gì một con heo nhỏ. Khiến ba mẹ Thẩm vô cùng lo lång cho con gái, sợ cô lớn lên sẽ biến thành một con heo mập, sẽ không ai thèm cưới.
Cho nên nói chuyện với ba mẹ Tô. Sớm định hôn ướC cho bọn trẻ, muốn sau này Tô Mục Quy trưởng thành sẽ cưới Heo Heo nhà họ.
Khi còn nhỏ, Tô Mục Quy vẫn luôn biết ơn nhà họ Thẩm ra tay giúp đỡ ba mẹ mình, cho nên cũng ngoan ngoãn chấp thuận, sau này lớn lên sẽ cưới Thẩm Heo Heo. Vì thế , bây giờ đã thực hiện lời hứa năm xưa.
Khi trưởng thành sẽ cưới Thẩm Chân. Thẩm Chân nghe xong câu chuyện từ đầu đến cuối, cảm thấy thật sự quá cảm động, cảm động đến phát khóc lên được. Vì sao chuyện tốt như vậy có thể rơi trên người cô.
Cô yêu thầm Tô Mục Quy hai năm, vẫn luôn lặng lẽ đứng một bên dõi theo, không dám lại gần. Là vì anh lớn lên quá đẹp trai, làm mê hoặc quá nhiều người, người thích anh thật sự quá nhiều, cô cảm thấy bản thân lại bình thường, cho nên chút dũng khí để theo đuổi cô cũng không có.
Lúc này mơ tưởng lại trở thành sự thật, cô thật sự vui muốn khóc.
Hiện tại chỉ cử hành hôn lễ mà thôi, chưa đến tuổi để chứng nhận kết hôn, Thẩm Chân bị mẹ Thẩm kéo đến ngồi bên cạnh anh, cô ho khan một tiếng, ngày thường ở trường ngay cả một câu cũng không thể nói cùng anh, vậy mà hiện tại lại cùng anh kết hôn.