Đến ngày cuối cùng của trại hè, khi năng lượng của An Huyên sắp cạn sạch thì bọn trẻ liền đổi mẫu câu: “Cô ơi, có thầy Phạm Đạt tìm cô”.
Cô vội ngừng tay thu dọn mấy lọ cây cảnh, ngẩng lên nhìn. Bên ngoài cửa lớp, Phạm Đạt đứng hơi khuất dưới chùm tua rua trang trí, trên mặt có chút ngại ngùng: “Anh đợi em ở căng – tin đồ uống”.
Từ sau lần anh bóng gió cảnh cáo cô phải chấm dứt mối quan hệ nguy hiểm với anh em Tịch gia, hai người không có nhiều cơ hội chạm mặt nữa. Một phần vì công việc cuối năm bận rộn, ai nấy đều bám chốt ở lớp học của mình thay về quay về phòng giáo viên. Phần khác vì An Huyên luôn lảng tránh phải chạm mắt với anh.
Nhưng chạy trời sao khỏi nắng!
Cô vơ vội mấy cái còng tay đồ chơi tập làm cảnh sát nhét vào túi xách, dặn qua loa mấy em thực tập dọn dẹp nốt, chìa khóa tủ đồ nếu cần cứ lấy trong túi của cô. Bộ dạng nom khẩn trương không thua kém mấy bà lão dặn dò con cháu trước khi đi về nơi cực lạc là mấy.
Có điều… nơi cô sắp đến chỉ có cực, không có lạc!
Phạm Đạt vẫn chọn đúng cái bàn hai người đã từng ngồi, ngay cả đồ uống cũng đã gọi sẵn món cô thích.
Trong khi An Huyên còn đang ngần ngừ, không biết nên làm sao thì anh đã mở lời trước đầy thân ái:
– Làm trại nội trú mệt lắm phải không?
Cô gật đầu, xong lại bổ sung thêm một câu: “Dần cũng quen. Nốt hôm nay là xong rồi.”
– Hè này em có kế hoạch đi đâu chưa?
Bởi trại nội trú hoạt động và kết thúc trước khi các trại khác bắt đầu nên An Huyên sẽ có tới 5 tuần nghỉ hè. Cô ngẫm nghĩ một lát, nói:
– Em chưa có kế hoạch gì. – Xong lại sợ mình rảnh rỗi quá sẽ bị người ta làm phiền nên vội nói tiếp – À, em định sẽ về thăm mẹ mấy tuần cho đỡ nhớ.
Phạm Đạt gật đầu, nói nhanh:
– Anh thì sẽ sang Sing ít ngày.
– Anh đi du lịch ạ?
– Không – Phạm Đạt cười – Đưa học sinh sang du học hè.
An Huyên “à” một tiếng, cũng không hiểu sao người này lại phải báo cáo với cô về kế hoạch của anh ta.
Dường như đã đoán trước bộ dạng thờ ơ của cô, Phạm Đạt tiếp tục câu chuyện, giọng điệu rõ ràng là cố ý tạo ra sự bí ẩn:
– Vốn là việc này của người khác, nhưng vì người ta bỗng phát sinh công việc đột xuất nên anh thay thế. Em có biết việc đột xuất đó là gì không?
Suýt nữa thì An Huyên bật ra một tiếng cười nhạo. Hỏi ngớ ngẩn, từ bao giờ cô lại đi quản cả việc đột xuất của người khác chứ!
Phạm Đạt cũng không để ý ánh mắt kỳ cục của cô, làm như chỉ vô tình quăng ra một quả mìn:
– Người ta được phân công đưa hai học sinh sang Anh quốc làm thủ tục nhập học. Phụ huynh của hai người ấy không đi được nên Phòng tuyển sinh được giao nhiệm vụ này.
Đột nhiên An Huyên rùng mình. Phản ứng lộ liễu đó không qua được mắt Phạm Đạt. Anh gât đầu, khóe miệng không kiềm chế được một đường cong hiếm hoi:
– Em đoán đúng rồi đấy. Hai học sinh sẽ nhập học ở Cambridge đó chính là người của Tịch gia. Bọn chúng sẽ ở đó ít nhất là 5 năm, em định thế nào? Trò chơi tình ái vớ vẩn này phải chấm dứt đi thôi. Sang Sing với anh nhé?
An Huyên đờ người, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Cambridge? Không phải cách nơi này tới gần mười ngàn cây số hay sao? Lại còn 5 năm…
Chuyện chia ly không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng… ít nhất cũng không phải trong hoàn cảnh này. Tịch Minh và Tịch Phụng thậm chí còn chưa hề hé răng một lời nào về nước Anh.
Nhưng ngay cả hồ sơ cũng đã thông qua rồi, thư nhập học cũng được gửi tới. Ngày giờ khởi hành đã lên lịch rõ ràng. Người phụ trách cũng sẵn sàng đâu vào đấy.
Bọn họ đã chuẩn bị thật tốt cho tương lai vừa mở ra trước mắt.
Chỉ có cô là thứ đồ thừa thãi cần vứt bỏ lại, không cần phải thông báo một lời. Thảo nào, hai tuần này của cô trôi qua vô cùng yên bình. Không một cuộc điện thoại, cũng chẳng có người nào chạy tới trường lôi cô vào phòng Chủ tịch náo loạn mấy phen. Căn cứ vào nhu cầu du͙© vọиɠ của bọn họ ngày thường thì đúng là có vấn đề!
Khốn kiếp!
An Huyên thật muốn chửi thề.
Cái tình huống gì thế này?
Mới lúc trước cô còn căm ghét hai người họ, muốn họ nhanh chóng rời xa mình.
Giờ được như ý thì lại đâm ra mất mát.
Chính vì cô đã ngu ngốc buông bỏ lớp phòng bị, để bọn họ từ từ tiến vào tâm tư mình nên mới rơi vào thảm cảnh hôm nay.