An Huyên ngừng đũa, ngẫm nghĩ một lát. “Đẹp trai” của Lý Lan hóa ra là để hỏi về hình thể. Nếu mà nói về hình thể với cơ bắp thì… Cô thoáng đỏ mặt.
Cuộc nói chuyện đang đi vào ngõ cụt thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Lý Lan nhảy dựng lên:
– Chị đừng có mở cửa. Chắc là bố em đấy!
Nếu là dượng Lý thì cô càng sẵn sàng trải thảm đón rước tận tình. Đó chính là đấng cứu thế đến lôi cổ cục rắc rối này về giùm cô.
– Dượng à, dượng vào đi. – An Huyên vừa mở cửa vừa đon đả.
Bóng người vừa lướt vào, cô chưa kịp định thần thì đã bị ôm cứng. Một nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng xâm chiếm hơi thở của cô, gấp gáp, cuồng dã. Đôi tay rắn chắc siết chặt vòng eo nhỏ nhắn khiến vạt áo bị kéo lên cao không ít. Ở nhà, An Huyên không mặc áσ ɭóŧ, chỉ thêm chút nữa thôi thì toàn bộ bầu ngực cô sẽ bị phô ra mất. Đầu lưỡi tham lam lùng sục khắp khoang miệng, ráo riết đòi hỏi được thỏa mãn cơn khát.
– Ưm… – An Huyên nhận ra mùi hương quen thuộc của Tịch Phụng, vội vàng xô cậu ra nhưng vô ích.
Tịch Minh đẩy cửa bước vào sau, cậu vừa cởϊ áσ khoác vừa cằn nhằn:
– Bảo bối, em dễ dàng để cho người lạ vào nhà như vậy à?
Cả ba còn đang mải dây dưa thì Lý Lan từ trong lao vụt ra, chứng kiến trọn vẹn cảnh An Huyên bị ôm cứng trong vòng tay Tịch Phụng, áo ngoài không còn chỉnh tề. Đôi môi của cả hai đang ở khoảng cách cực kỳ gần nhau, lại thêm một đường tơ óng ánh đầy ám muội. Bên cạnh là Tịch Minh đang chậm rãi treo áo khoác lên móc.
– Bạn… trai của chị à? – Lý Lan không giấu nổi kinh ngạc, chỉ vào Tịch Phụng. Rõ thật là đẹp trai mà! Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo, sống mũi thẳng tắp như tạc, lại thêm khóe môi ướŧ áŧ gợi cảm đang khẽ nhếch lên. Còn xét về body thì… chắc chắn cao hơn Tuấn Kiệt của cô cả chục cm.
An Huyên lợi dụng lúc Tịch Phụng còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của Lý Lan, bèn thoát khỏi vòng tay cậu. Cô hắng giọng:
– Không… không phải đâu. Mau vào ăn tiếp đi.
Lúc này Tịch Minh mới quay hẳn người về phía sau nhìn người lạ.
– Sinh đôi? – Thấy một khuôn mặt đẹp đã đủ sốc rồi, giờ cái đẹp được nhân hai, Lý Lan há hốc cả mồm.
Tịch Minh liếc nhìn An Huyên, ý hỏi rất rõ ràng. Cô biết không thể trốn tránh được, bèn làm một màn giới thiệu nhanh:
– Đây là em gái tôi, tên là Lý Lan, hôm nay mới tới chơi ít ngày. – Cô ngừng một lát để Lý Lan chào khách, cũng là để nghĩ cách giới thiệu về thân phận của hai anh em Tịch gia – Còn đây là Tịch Minh và Tịch Phụng… ừm…
Vì Lý Lan vừa bắt tại trận nụ hôn cháy bỏng của cô và Tịch Phụng nên An Huyên không thể nói bọn họ là học sinh của mình được. Cũng may cả hai anh em đều mặc vest đen nên trông chững chạc hơn thường ngày. Có lẽ bọn họ vừa đi công chuyện về.
Trong lúc An Huyên còn đang mải ừm với à thì Lý Lan đã mau miệng:
– Chắc hai anh chưa ăn tối. Đến đúng lúc lắm, mời cả hai dùng bữa cùng nhà em ạ.
Trời ạ! An Huyên than thầm. Bọn họ tới đây chắc chắn vì muốn giải quyết nhu cầu sinh lý rồi. Nhưng hôm nay vô tình có Lý Lan, việc đó không làm được, nên chắc họ sẽ rời đi luôn.
– Rất sẵn lòng. – Tịch Minh đột ngột mỉm cười rồi tiến vào phòng khách trước. Tịch Phụng cũng cười rồi cùng An Huyên đang kinh ngạc nối bước theo sau. Căn phòng xinh xắn đột nhiên chật kín toàn người là người.