Sau một vài tuần, An Huyên cũng dần quen với kiểu thoắt ẩn thoắt hiện của anh em Tịch gia. Cả hai người vẫn không đến lớp, chỉ thỉnh thoảng ghé qua văn phòng hiệu trưởng trong chốc lát rồi lại đi ngay. Ngay cả người An Huyên, bọn họ cũng không có thời gian động vào nữa.Mùa xuân rồi cũng qua được một nửa. Chiều thứ sáu hôm ấy, An Huyên kết thúc buổi họp toàn cấp trong sự hưng phấn lạ thường. Trường cô vừa kết thúc kỳ thi căng thẳng, cả tuần sắp tới sẽ chỉ dành riêng cho mọi hoạt động ngoại khóa, vui chơi, sự kiện. Cô nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc rồi về nhà. Đã lâu không dành thời gian chăm sóc bản thân, tối nay cô sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn và tự thưởng cho mình một bộ phim hài hước.
Một tay xách cặp, một tay xách túi thức ăn về tới cổng, An Huyên giật mình nhận ra có người đang chờ mình ngay dưới chân cầu thang. Ngay khi thấy bóng An Huyên, người kia đang ngồi bèn đứng phắt dậy, lao ngay về phía cô, khiến cô không kịp trở tay.
– Chị! – Vị khách không mời reo ầm ĩ – Lâu quá mới gặp! Chị ngày một xinh ra!
An Huyên cố nở một nụ cười, hai cẳng tay cứng rắn đẩy cô em gái ra xa một chút. Người kia không lấy đó làm phiền, chỉ đủng đỉnh đứng chống nạnh.
– Lý Lan, em lại có chuyện gì với mẹ chị và dượng?
Lý Lan lắc lắc mái tóc được chăm chút bồng bềnh như thác nước, đôi mắt lúng liếng nheo tít lại, đôi môi hồng nhạt chu ra, phụng phịu:
– Làm gì có. Em nhớ chị nên đến thăm thôi. Đang cuối tuần, em ở chơi vài ngày không được sao?
Thứ giọng nhõng nhẽo của cô em gái – con gái riêng của dượng Lý – khiến An Huyên khó chịu. Từ xưa cô vốn đã không thoải mái với Lý Lan nên dù mẹ cô thuyết phục cỡ nào, cô cũng không chịu dọn về ở chung với mẹ và dượng. Lý Lan năm nay đang học lớp 10, con gái đang tuổi lớn nên thường xuyên có tranh cãi với bố mẹ. Dượng Lý là một người chất phác nhưng vô cùng nóng tính. Hai cha con họ dù có nói với nhau bất cứ chuyện gì thì chỉ đến câu thứ ba là có người đùng đùng bốc hỏa rồi. Lần này cũng vậy, Lý Lan bất mãn với việc cha bắt chia tay với bạn trai nên giận dỗi bỏ nhà đi. Mỗi lần bỏ đi như thế, nhà An Huyên chính là nơi cô bé trú chân.
An Huyên không nói không rằng, lặng lẽ đi lên lầu, miễn cưỡng mở khóa cửa. Thế là buổi tối yên bình của cô đã đi tong. Lý Lan không để tâm tới sự phiền muộn của chị mình. Cô thản nhiên mở tủ lạnh, lấy sữa ra uống rồi ngồi xem tivi, chờ cơm tối. An Huyên không còn cách nào khác, đành phải đi nấu cơm cho cả hai. Vừa vo gạo, cô vừa hỏi:
– Em đã nói với dượng sẽ ở đây chưa?
– Cần gì! – Lý Lan đã uống xong hộp sữa, liền vung tay ném chiếc hộp rỗng vào sọt rác – Tí nữa kiểu gì chả gọi đến hỏi là biết ngay.
Chiếc hộp đập vào thành của thùng rác, bắn ngược ra ngoài khiến vài giọt sữa văng ra vung vãi.
Không kiên nhẫn chút nào, Lý Lan chuyển kênh liên tục trong khi vẫn để âm lượng tivi quá lớn. Giọng cô át cả tiếng phát thanh viên:
– Chị làm bít – tết đi, đừng có làm bò kho đấy. Vừa đúng lúc em đang thèm thịt bò.
An Huyên thở dài. Lúc nào cùng sai cô đủ thứ việc lặt vặt. Nếu không vì muốn giữ hòa khí gia đình để mẹ khỏi khó xử với dượng thì cô đã tống cổ Lý Lan đi từ lâu rồi.
Bữa tối không mặn không nhạt được dọn lên.
– Chị nhìn này! – Cô đột ngột chìa điện thoại về phía An Huyên, trên màn hình là cảnh Lý Lan cùng bạn trai đang ôm hôn nhau. Cậu bé kia để ngực trần khoe cơ bắp căng phồng, hai tay úp trọn lên bộ ngực mới lớn của con bé. Lý Lan trong ảnh cũng rất thức thời, một tay vòng lên bá cổ bạn trai, tay còn lại cầm điện thoại căn góc chụp thật gợϊ ȶìиᏂ.
An Huyên ngán ngẩm hỏi:
– Thì sao?
– Sao gì? Chị thấy bạn em có đẹp trai không?
Phân nửa mặt bị che lấp, nửa còn lại thì khuất sau cánh tay Lý Lan, bộ phận duy nhất trên mặt cậu ta được để lộ chính là đôi môi đang chu lên hôn. An Huyên có nhìn cỡ nào cũng không thuận mắt, nhưng cô vẫn lịch sự đáp:
– Cũng được.
– Cũng được là thế nào! – Lý Lan kêu lên – Bo đì hơi bị chuẩn đấy. Múi miếc đầy đủ. Ối đứa thèm rỏ dãi mà có cua được đâu. Chị lạc hậu thế. Bảo sao tới giờ vẫn chả ma nào thèm.