Mạt Thế Sống Lại Tôi Muốn Báo Thù

Chương 24: Lựa chọn nói dối

An Hòa kể lại ngắn gọn quá trình. Trong lúc ấy, cậu cũng len lén quan sát sắc mặt An Minh, thấy anh không có vẻ mặt gì khác, trong lòng nhẹ nhõm không thôi.

" Nó là tinh hạch trong đầu tang thi có trí thông minh nhưng do là tang thi cấp thấp nên sẽ không có hiệu quả lớn. Tuy là như thế, nhưng nó lại khá có ích cho người mới xuất hiện dị năng... Em cũng không ngờ là nó lại xuất hiện sớm như vậy." Giọng An Hòa nhỏ dần.

" Thế tinh hạch dùng như nào?"

Dùng mất năm giây để suy nghĩ, An Hòa ngớ người ra._ Aizz, cái này mình không biết nha, khi trước đâu có dị năng nên đâu quan tâm mấy thứ như cách sử dụng gì đâu, về công dụng gì đó thì cậu còn biết chút ít...

"Ừmm .., cái này em cũng không rõ, anh thử ngồi nghiên cứu xem, cầm trên tay cảm nhận thử."

Theo lời nói của An Hòa, An Minh nghiêm túc nhìn chằm chằm tìm tòi thì một cỗ lực lượng bất ngờ truyền vào cơ thể anh, cùng lúc đó viên tinh hạch cũng tan thành những hạt bụi mịn và biến mất trong không . Tuy cảm giác so với lúc trước không mấy khác biệt nhưng hắn vẫn nhận ra cơ thể như được bổ sung thêm một nguồn năng lượng. Cụ thể là ngọn lửa hắn tạo ra đã lớn hơn trước.

" Sao em mơ thấy những việc này rõ ràng đến chính xác như vậy? "

Nghe được câu hỏi của An Minh, An Hòa lập tức giật mình chột dạ. Cậu chỉ cười cười cho qua chuyện. An Minh cũng không hề nhắc lại vấn đề đó nữa.

An Minh nói không sai, làm gì có ai tin rằng có người mơ thấy được tương lai. Cậu thật sự rất cảm động vì An Minh đã lựa chọn tin tưởng cậu, không hề chất vấn hay nghi ngờ. Cũng không biết nếu cậu nói ra sự thật An Minh có tin không hay xem cậu là quái vật. Bởi được sống lại lần nữa cũng đã vượt qua mọi sự hiểu biết của con người.

" Vậy anh nghỉ ngơi trước đi nha, em về phòng đây." Cậu đứng dậy chào tạm biệt An Minh.

" Mai chúng ta xuất phát đi, đến căn cứ A, ở đó có người của anh." Lời nói mang tính tự quyết định không cho phép từ chối của An Minh vang lên ngay khi cậu vừa bước đi.

Nghe thấy lời đề nghị của An Minh, cậu dừng bước chân lại, quay mặt đối diện với An Minh, cũng không đắn đo mà lập tức đồng ý ngay.

" Dạ được"

An Minh thoáng ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu, tâm trạng khá tốt nói tiếp :" Chỉ hai chúng ta?"

" Dạ đúng rồi, ngay từ đầu khi cho mấy người kia vào ở cũng đồng ý sẽ không làm phiền hai anh em mình. Vả lại chắc họ cũng có nơi cần đi..."

Cụ thể hơn là Lâm Vĩ, có người anh muốn tìm. Lời này cậu nghĩ thầm trong đầu, không hề nói ra.

Mấy người Trương Chiêu Phong thì cậu cũng không rõ nữa.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, An Hòa cùng An Minh thu dọn đồ đạc lên đường. Trước khi đi, cậu cũng tiện tay để nguyên cái giường vào trong không gian. Đùa gì chứ, chiếc giường vừa to vừa bự vừa lại mềm mại thế kia, sao cậu nỡ bỏ lại.

Hai người cùng nhau xuống lầu dưới nói lời chào tạm biệt với mọi người.

" Anh Hòa! Hai người định đi sao?" Trong lời nói của Trương Thanh Thanh mang theo chút luyến tiếc.

" Ừm, anh và anh hai định đến căn cứ A. Ở đó sẽ tốt hơn tình hình ở đây. Vả lại An Minh cũng khỏe lại rồi."

Nghe An Hòa nhắc đến căn cứ A, ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc chỉ là có giấu kĩ hay không mà thôi.

" Em nghe nói ở đó rất khó được cho phép bước vào. Anh... có vào được không?" Mang theo tâm trạng lo lắng, Trương Thanh Thanh một lần nữa đặt câu hỏi cho An Hòa.