Mạt Thế Sống Lại Tôi Muốn Báo Thù

Chương 23: Tinh hạch

Lấy tay lau mồ hôi trên trán, An Hòa thở dài cuối cùng có một cái bánh nhìn ăn được, tưởng dễ chứ không dễ tí nào. Điện mới có lại nhưng An Hòa biết rằng đó chỉ là tạm thời dùng để trấn an người dân, không lâu sẽ mất điện luôn.

Nhìn căn phòng bừa bộn đầy dụng cụ làm bánh cũng những cái bánh bị bản thân làm hỏng đến biến dạng, mí mắt An Hòa giật giật, có xúc động muốn ngất.

____________________________________________________

An Hòa một tay gõ cửa, một tay cầm bánh, khuôn mặt nhỏ lo lắng, tim đập thình thịch hỏi." Cốc, cốc,...Anh ơi! Em có chuyện muốn nói, có thể vào được không?"

" Cửa không khóa, em vào đi."

Trái ngược với tâm trạng lo lắng ban nảy, sau khi nghe giọng điệu An Minh nói chuyện vẫn bình thường như trước, sự lo lắng ban nảy cũng đã vơi đi không ít, cậu mang theo tâm trạng hồi hộp đẩy cửa đi vào.

" Lạch cạch.."

Đưa mắt nhìn về phía trước, cách chỗ cậu đứng không xa, hình ảnh An Minh đặt quyển sách đang đọc dở trên tay xuống, đẩy gọng kính vàng nhạt ra rồi để sang một bên, kế tiếp là nâng mắt lên nhìn cậu. Đầu cậu chạy một hàng dấu chấm hỏi. Khi nảy cậu không nhìn lầm đó chứ? Anh trai cậu hàng ngày không phải là trầm mặt thì lại là lạnh lùng như một khối băng đã tồn tại ngàn năm. Vậy mà ban nảy, cậu có cảm giác như người anh luôn lạnh lùng ấy khắp người lại tỏa ra một loại khi chất ôn nhu, như cơn gió làm mát ngày hè, khiến người khác có cảm xúc muốn ở bên cạnh để được chiêm ngưỡng loại cảm giác dễ chịu, an nhiên đó.

" E hèm.." Cảm giác An Minh nhìn chằm chằm vào cái bánh nhỏ, An Hòa thật muốn vã mặt mình một phát cho tỉnh. Chính mình làm bánh để mua chuộc anh trai mà bây giờ đến nơi rồi lại quên mất việc chính, cứ mãi đứng ngơ ra đó.

" Em đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?"

" Dạ, em mới làm cái bánh kem nhỏ, qua đây mời anh ăn..."

" Được rồi, em trước ngồi xuống đi"

Nghe theo lời An Minh nói, An Hòa ngay lập tức ngồi xuống thật ngay ngắn, đem cái bánh trên tay đặt trước mặt anh.

Phát giác ra ánh mắt long lanh cùng vẻ mặt mong chờ của cậu, An Minh lấy thìa múc một muỗng bánh ăn thử. Cũng lâu lắm rồi, anh mới anh lại bánh ngọt. Lần cuối ăn chắc là cũng cách đây khoảng 9 năm... An Minh trong lòng ấm áp nhưng bên ngoài vẫn như cũ không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

Thấy An Minh vẫn không nói gì, An Hòa chợt cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ là rất khó ăn?

Nhìn ra sự bất an của An Hòa, An Minh lập tức nói: " Ngon lắm!"

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, đơn giản cũng đã đủ làm An Hòa lập tức vui vẻ. Mặt cậu cũng ửng hồng ngại ngùng.

" Thật đáng yêu" An Minh nghĩ.

Ngồi một lúc, nhìn ra An Minh có vẻ rất chú ý đến quyển sách đang đọc khi nảy, An Hòa lòng tràn ngập hiếu kỳ bởi trong suy nghĩ của cậu, An Minh ngoài công việc ra thì cậu chưa bao giờ thấy anh chú ý đến thứ gì đến vậy.

" Quyển sách kia hay lắm sao, nó nói về cái gì vậy?"

" Không có gì đâu, chỉ thư giãn thôi."

Nhìn ra An Minh có vẻ không muốn cậu đυ.ng đến cuốn sách đó, tuy khó hiểu nhưng cậu cũng liền bỏ qua sau đầu, dời sang đề tài khác. An Hòa từ trong không gian lấy ra cái bọc màu đen. Cậu mở ra xong đem nó đưa cho An Minh.

" Này là thứ sáng nay em lấy được nè, nó là tinh hạch, có thể giúp cho dị năng hệ hỏa của anh trở nên mạnh hơn" _ An Hòa vẻ mặt nghiêm túc nói.