Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 59

Cậu lập tức giận dữ: "Đừng lộn xộn! Huynh không cần chân nữa hả ? !"

Trình Tầm bị Tô Lăng cầm lấy chân ngay trong lòng bàn tay thì hơi co rụt, chút ngứa ngáy nơi bàn tay kia áp lên bỗng chốc lan ra toàn thân, cả người Tô Lăng cũng hơi cứng lại, cậu vội vội vàng vàng buông lỏng tay ra.

Không khí lúng túng đột nhiên bao trùm lên hai người, Trình Tầm ho khan hai tiếng, nhìn thấy tai Tô Lăng đã đỏ ửng một mảng, suy nghĩ một chút cảm thấy có lẽ chuyện hôm nay đã làm khó Tô huynh rồi. Hơn nữa, dường như đối phương cũng có chút nghi ngờ, đúng không?

Chân của nam nữ chung quy vẫn có chỗ khác nhau, màu da tay chân của nàng lại càng kém xa màu da trên mặt.

Nàng đành liều một phen, nhỏ giọng nói: "Tô huynh, có phải huynh đã biết?"

"Ừ..." Tô Lăng khẽ gật đầu.

Lòng Trình Tầm trầm xuống, nàng cúi đầu không dám nhìn Tô Lăng, thầm nhủ việc đã đến nước này không bằng nàng là người nắm quyền chủ động. Mọi người đều là nữ, hoàn toàn có thể thông cảm được cho nhau. Nàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta, ta nói cho huynh hai chuyện bí mật, huynh có thể không nói với người khác không?"

Tô Lăng ngẩng phắt đầu lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng không thôi.

Đây là nàng muốn thành thật với cậu, muốn để lộ thân phận cho cậu biết sao? Hai chuyện bí mật? Một chuyện cậu đã biết, thế chuyện còn lại là gì?

Tô Lăng khẽ nheo mắt cẩn thận nhìn Trình Tầm, thấy vẻ mặt nàng mang theo nét căng thẳng đồng thời lại có chút mong chờ, cậu suy nghĩ một hồi, cảm giác mình đã đoán được bảy tám phần.

Chuyện thứ nhất chắc hẳn là chuyện nàng là nữ. Còn chuyện thứ hai, dựa vào ánh mắt xán lạn trong suốt kia có lẽ chính là chuyện nàng muốn thổ lộ tâm ý với cậu.

Tô Lăng rung động trong lòng nhưng giọng nói lại vô cùng ôn hòa: "Chuyện bí mật gì?"

Trình Tầm cúi đầu nhìn chằm chằm mắt cá chân, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Lăng, suy nghĩ một lát, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Chuyện thứ nhất, ta, ta..."

"Huynh làm sao?" Tô Lăng hơi sửa lại tư thế của mình, mỉm cười nhìn nàng.

Trình Thầm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn Tô Lăng rồi mới nhẹ nhàng cất giọng: "Chuyện thứ nhất, ta chính là một cô nương. Ta muốn đi học nên mới cải trang thành nam sinh để đến thư viện."

Tuy vẫn biết có lẽ đối phương đã đoán được nhưng lúc này đây, khi chính nàng mở miệng nói ra chuyện này vẫn thực sự vô cùng khó khăn. Trình Tầm cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lăng, tim trong ngực cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Nàng thấy Tô Lăng hơi giật mình chớp mắt một cái, từ khóe mắt cậu ấy lan ra ý cười nhàn nhạt, lúc này Tô huynh vẫn giữ dáng vẻ anh tuấn thong dong, trong trẻo như ánh trăng. Trình Tầm cũng hơi giật mình, nàng chớp chớp mắt, cố lấy hết dũng khí mà hỏi: "Huynh, huynh biết rồi sao? Vậy huynh có thể giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết được không?"

Tô Lăng gật đầu: "Ừm." Thấy được sự tin tưởng trong mắt nàng, trong lòng Tô Lăng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cậu ho nhẹ một tiếng, nói: "Tất nhiên ta sẽ giữ bí mật này giúp nàng."

Bí mật chung của hai người bọn họ thì sao cậu có thể nói cho người khác biết được chứ?

Phản ứng của Tô Lăng quá mức bình tĩnh khiến Trình Tầm hơi kinh ngạc, không nhịn được mà nghĩ thì ra cậu ấy thật sự biết rồi. Nghe Tô Lăng bảo sẽ giữ bí mật này giúp mình, Trình Tầm không kìm được mà cảm thấy vui mừng, toàn bộ lo lắng trước đó cũng dịu đi không ít. Nàng nhịn không được hỏi: "Sao huynh biết được vậy, là do chân của ta sao?"

Trình Tầm tự cảm thấy mình hóa trang vô cùng thành công, dù sao thì trong ba năm đi học ở thư viện cũng không có đồng môn nào hoài nghi. Tất nhiên đó là do trước kia qua lại tiếp xúc với mọi người không nhiều nhưng hôm nay gặp chuyện chân đau nên mới bị bại lộ trước mặt Tô Lăng.

Tô Lăng hơi rũ mắt xuống, nghĩ thầm nếu nàng biết cậu đã nhận ra từ rất lâu trước đây thì chắc hẳn sẽ cảm thấy xấu hổ. Vì thế cậu chỉ nhẹ gật đầu coi như thừa nhận suy nghĩ của nàng.

Trình Tầm khẽ thở dài một tiếng, thầm nhủ nhìn đi, mi vẫn luôn cải trang rất tốt. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chưa chắc Tô huynh đã nhận ra thân phận thật của mi.

Nàng đã nhẹ lòng hơn rất nhiều, trên mặt cũng thoáng hiện lên ý cười: "Ta vẫn cảm thấy mình cải trang rất giống, dù sao thì trên mặt bôi phấn đen, lại mặc đồng phục của thư viện, người bình thường khó mà nhận ra, có đúng không?"

Tô Lăng thấy Trình Tầm vui vẻ như vậy nên cũng không lên tiếng phủ nhận: "Ừ, rất giống." Cậu ngừng lại một chút: "Đây là bí mật thứ nhất, còn chuyện thứ hai là gì?"

Cậu nhìn thẳng vào mắt Trình Tầm, ánh mắt vô cùng dịu dàng, trong đó còn mang theo vài phần mong chờ lại có cả vài phần cổ vũ, giọng nói cũng không nhịn được mà dịu đi một chút: "Đúng vậy, một chuyến thứ hai là gì vậy?"

Trình Tầm nghe thế, hai mắt hơi đảo một chút, trên mặt cũng hơi chần chờ.

Chuyện này nên nói như thế nào đây, vốn dĩ nàng muốn nói mình đã biết chuyện Tô Lăng cũng là nữ, sau này mọi người có thể cùng giữ bí mật cho nhau, hơn nữa còn có thể làm bạn tốt của nhau. Nhưng nếu Tô Lăng hỏi làm sao nàng biết được chuyện này thì nên giải thích thế nào đây? Nàng cũng không thể nói mình mang theo một hệ thống vô cùng kỳ lạ? Hơn nữa, chẳng may Tô Lăng nghĩ nhiều, cho rằng nàng nói ra bí mật của cậu ấy là vì cố ý muốn uy hϊếp chứ không có ý tốt thì nàng phải làm sao bây giờ?

Thấy Trình Tầm chậm chạp không nói gì khiến Tô Lăng hơi nóng vội, trong nháy mắt không khỏi có chút do dự, là do nàng xấu hổ hay do nàng không biết nên nói thế nào? Nghĩ lại cũng đúng, mấy chuyện thế này dù sao cũng không nên do một tiểu cô nương mở miệng bắt đầu trước, phải do cậu bắt đầu mới đúng.