Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 58

Lúc Trình Tầm nhận ra thì trong lòng âm thầm cầu nguyện Tô Lăng không chú đến chuyện này. Tuy nhiên trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ khác: Thật ra dù nàng có nói cho Tô huynh biết chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì. Dẫu sao cả hai người cũng đều là nữ tử, sau này ở chung còn có thể không cần kiêng dè như trước đây.

"Tô huynh, ta..."

"Ừ? Sao vậy? Bắt đầu đau hơn sao? Tạm thời cố nhịn một chút." Tô Lăng để bình ngọc xuống, vén tay áo lên làm lộ ra một đoạn tay áo trắng muốt. Cậu dùng lực xé một nửa đoạn tay áo đó xuống.

Trình Tầm kinh ngạc nhìn Tô Lăng, những lời vốn dĩ đã sắp ra đến cửa miệng lại bị nuốt trở về. Nàng nhìn cậu mở nắp chai ra, đổ nước lên thấm ướt mảnh vải được xé từ tay áo lúc nãy, cuối cùng là vô cùng nhẹ nhàng đắp nó lên chỗ đang sưng tấy trên chân nàng.

Cảm giác mát lạnh kéo đến, cơn đau lập tức giảm đi rất nhiều.

Trình Tầm không nhịn được mà khen: "Tô huynh thật lợi hại, còn thông minh nữa." Trong điều kiện không có cũng có thể tự chế ra được.

Tô Lăng chỉ ngước mắt nhìn Trình Tầm một cái rồi đặt chân nàng ngang sang một bên, ngoài ra không nói thêm gì nữa.

Trình Tầm cảm thấy hơi ngượng ngùng bèn tìm chút chuyện để nói: "Chất lượng của y phục mà thư viện chúng ta phát hơi xấu một tí..."

"... Đây là y phục của chính ta, không phải do thư viện phát." Tô Lăng trầm mặc trong chốc lát mới cất giọng nói.

Trình Tầm: "..."

"Tạm thời huynh không nên lộn xộn, để ta tìm cách xem chúng ta có thể ra ngoài được không. Chân của huynh phải tìm đại phu đến khám qua mới được." Tô Lăng đứng lên, bắt đầu đánh giá cái hố bẫy thú này một cách cẩn thận.

Thật ra cái hố này cũng không được coi là quá sâu, hơn một trượng thì có đủ nhưng hai trượng lại không đến, vấn đề nằm ở chỗ thành hố trơn nhẵn, hoàn toàn không có chỗ nào nhô ra, dù bọn họ có nghĩ đến chuyện mượn lực thành hố mà leo lên cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ chân Trình Tầm còn đang bị thương không thể lộn xộn.

Ánh mắt Tô Lăng dời đi chỗ khác, rơi vào cung tên lúc nãy tiện tay bỏ xuống, cậu đang suy nghĩ đến chuyện dùng cung tên đào mấy cái hốc làm điểm mượn lực rồi mang nàng lên trên.

Nghĩ như vậy, Tô Lăng lập tức nhặt túi đựng tên lên, rút ra một mũi tên sau đó đào đào thử trên vách hố.

Trình Tầm đưa mắt nhìn về phía Tô Lăng, nghĩ một chút là đã đoán được đại khái ý định của cậu, nàng cúi đầu nhìn chân phải của mình nãy giờ vẫn còn đang được đắp khăn lạnh, nhỏ giọng nói: "Tô huynh, nếu huynh có thể lên trên đó được thì huynh ra ngoài trước, đến Trình trạch tìm Trình phu tử nhờ huynh ấy đến cứu ta là được. À đúng rồi, huynh bảo huynh ấy cầm theo một sợi dây thừng to, mang theo cả một cái sọt nữa. Ta sẽ ngồi vào trong cái sọt đó rồi để huynh ấy kéo ta lên..."

Tô Lăng nghe vậy, động tác trên tay bỗng dừng lại, cậu hít sâu một hơi, ném mũi tên đi và bước đến trước mặt Trình Tầm, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng.

Tại sao nàng càng nói càng thấy thương tâm vậy? Chẳng nhẽ Tô Lăng cậu lại có thể bỏ mặc nàng sao?

Ánh mắt Tô Lăng sáng quắc, không hiểu sao Trình Tâm có chút hoảng hốt nên chốc lát không dám đối diện với cậu, chỉ chột dạ dời tầm mắt sang chỗ khác. Rõ ràng không nói sai gì cả nhưng lại không hiểu vì sao mà cảm thấy chột dạ.

Tô Lăng nửa ngồi nửa quỳ, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không để huynh ở lại một mình, ta chỉ tùy tiện nhìn một chút mà thôi."

"Hả?" Trình Tầm chớp chớp mắt, trong nhất thời cũng không thể nói ra cảm giác trong lòng mình là gì: "Ta, ta không có ý đó..."

"Bây giờ huynh không thể lộn xộn." Tô Lăng cắt đứt lời nàng, "Sắp đến thời gian Cao phu tử quy định rồi. Nếu không nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ có người đi tìm, chúng ta chịu khó chờ một chút là được."

"Nhưng mà..."

Hai mắt Tô Lăng trong suốt, vẻ mặt nghiêm túc: "Nghe lời."

Cậu biết nếu trước giờ Dậu mà mình không quay về thư viện, nhất định sẽ có người đến tìm bọn họ. Hơn nữa ở đây cũng không quá mức hẻo lánh, nếu thật sự phải chờ cũng sẽ không lâu lắm, chừng một canh giờ là cùng.

Lời Tô Lăng nói tuy giản đơn nhưng vô cùng có sức nặng, khiến Trình Tầm không biết vì sao mà cảm thấy ngực mình ấm áp lên rất nhiều, trái tim như cũng muốn nhảy nhót ngay tại chỗ, nàng chỉ có thể kinh ngạc gật đầu nhìn cậu.

Tô Lăng cười cười, lại sợ nàng nghĩ nhiều bèn vươn người kiểm tra lại chân của nàng một lần nữa, thấy nơi bị sưng vẫn to như cũ, Tô Lăng không nhịn được mà cau mày. Kế tiếp, cậu lại tiếp tục đổ một ít nước trong bình ngọc lên mảnh vải, đắp lại lên chân nàng: "Không thì tạm thời chườm lạnh trước, sau đó..."

"Sau đó sẽ chườm nóng." Trình Tầm nói tiếp.

Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng, gật đầu: "Ừ."

Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân lộ ra của mình, Trình Tầm vốn đã có chút lúng túng nay lại càng lúng túng xấu hổ hơn, ngón chân xinh đẹp cũng không nhịn được mà hơi cong lên.

Hai mắt Tô Lăng sáng lóe, cậu dời mắt đi chỗ khác nhưng tai không nhịn được lại hơi đỏ lên.

Ánh sáng nơi đáy hố cũng không quá tệ, hai người lại cách quá gần nên một màn này lọt hết vào mắt Trình Tầm. Nàng suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Tô..."

"Được rồi, chân của huynh..." Cùng lúc đó, Tô Lăng cũng mở miệng.

Hai người nhìn nhau, giật mình trong nháy mắt lại đồng thời nở nụ cười.

Tô Lăng ngưng cười trước, thấp giọng nói: "... Thật trắng."

Lời này hơi có phần đột ngột, Trình Tầm nhớ đến nửa câu cậu ấy mới nói trước đó thì bên tai "oành" một tiếng, hai gò má nóng bừng lên, xấu hổ không thể đè xuống được, hoảng loạn cũng lập tức tràn lan trong lòng, thậm chí nàng còn cảm thấy lúng túng không thôi.

Trình Tầm không kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng rút chân lại nhưng vừa chỉ động một chút t đã bị Tô Lăng giữ chặt lấy.