Mãi cho đến khi Nhạc Tu Cẩn rắc chút vụn bánh cuối cùng lên trên tay y, y mới chậm rãi nâng mông lên, một lần nữa ghé sát hoa huyệt vào cái miệng của chó cưng, ra lệnh: "Tố Tuyết, tiếp tục liếʍ."
Tố Tuyết lập tức ngoan ngoãn vùi đầu vào giữa hai chân của y, chiếc lưỡi sần sùi liếʍ lên âm đế - phần có nhiều vụn bánh nhất. Âm đế nho nhỏ trở nên cứng ngắc, Nhạc Tu Cẩn cắn môi cảm thụ cảm giác cảm giác sảng khoái khi tiểu huyệt bị cọ xát liếʍ láp, y cầm lấy dương cụ cương cứng của mình tuốt lộng lên xuống, phối hợp với nhịp độ âm đế bị cọ xát, càng tuốt càng nhanh.
Tố Tuyết càng liếʍ thì vụn bánh càng ít, nó ngừng liếʍ hoa huyệt của chủ nhân, thay vào đó bắt đầu liếʍ vụn bánh ở hai bên đùi. Nhạc Tu Cẩn đã gần đạt đến đỉnh điểm của sự sung sướиɠ, đột nhiên lại không được đầu lưỡi chó cưng liếʍ láp, y cố gắng tuốt lộng dương cụ nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đạt được cực khoái, y liền ôm chặt đầu Tố Tuyết, dứt khoát banh đùi của mình ra ra, để hai mắt của chó cưng hướng về phía hoa huyệt của mình mà nhìn.
Âm đế sưng to đỏ bừng chỉ cần đầu lưỡi chó liếʍ thêm vài lần nữa là có thể cao trào, nhưng Tố Tuyết không có đồ ăn liền không chịu liếʍ láp âm đế bé nhỏ.
"Tố Tuyết, liếʍ liếʍ ta." Dương cụ của Nhạc Tu Cẩn vừa cứng lại vừa đau, y mở lớn hai chân, nâng eo lên cao để phần âm đế bé nhỏ chạm vào chóp mũi lạnh lẽo của chú chó cưng mà cọ cọ vài cái. Âm đế tuy vậy nhưng vẫn không có khả năng đạt được cao trào liền chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠. Dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt chảy lên cúc huyệt của y, khiến nó trở nên ẩm ướt và nhớp nháp.
Mũi của Tố Tuyết bị âm đế cọ cọ, mùi dâʍ ŧᏂủy̠ nồng xộc vào mũi. Đôi mắt trong veo của nó nhìn chằm chằm vào phần âm đế phình lên trên chóp mũi, ánh mắt khó hiểu. bộ dạng ngây thơ vô tội đó rơi vào trong mắt Nhạc Tu Cẩn, làm sự xấu hổ trong lòng y càng tăng thêm.
Cho chó liếʍ huyệt đã cực kỳ thấp hèn rồi, dâʍ đãиɠ cầu chó liếʍ huyệt thì càng là thấp hèn nhất trong các cái thấp hèn. Tay Nhạc Tu Cẩn siết chặt lấy chiếc áo bào của mình vì xấu hổ, chiếc áo choàng màu trắng lộng lẫy tôn lên làn da đương ửng đỏ của y, khuôn mặt tuấn mỹ quay sang một bên, y nhắm mắt lại vì xấu hổ, phảng phất như thể làm như vậy, y sẽ không thể thấy được bộ dạng bản thân mình cầu xin chó liếʍ huyệt da^ʍ.
Tố Tuyết là một con chó ngoan. Nếu chủ nhân thích nó liếʍ nơi này nhiều hơn thì nó sẽ làm như vậy. Tố Tuyết vươn chiếc lưỡi dài ra liếʍ láp huyệt thịt đỏ mọng của Nhạc Tu Cẩn. Chiếc lưỡi to lớn của nó không chỉ liếʍ láp hoa huyệt của chủ nhân mà còn làm cho hai cánh môi mềm mại đang hé mở cảm thấy kɧoáı ©ảʍ, nước miếng cùng dâʍ ŧᏂủy̠ dính vào càng làm cho nó trở nên trơn trượt. Đầu lưỡi một lần nữa áp lên âm đế mà liếʍ láp.
Loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này khiến Nhạc Tu Cẩn hai mắt đẫm lệ, tay phải y cầm lấy dương cụ của mình, nhanh chóng tuốt lộng, tay trái đặt lên trên cái đầu to lớn của Tố Tuyết mà nhẹ nhàng vuốt ve, y muốn khuyến khích Tố Tuyết tiếp tục liếʍ láp tốt hoa huyệt. Khe hẹp giữa hang thịt ẩm ướt, dưới sự liếʍ láp lặp đi lặp lại của đầu lưỡi chó cưng, nó dần mất đi màu hồng thanh thuần ban đầu mà biến thành một màu đỏ da^ʍ mỹ.
"Tố Tuyết... A... Tố Tuyết... Cứ như vậy liếʍ... A ư…" Dù biết rằng chó cưng của mình không thể hiểu được, Nhạc Tu Cẩn vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Trên người Nhạc Tu Cẩn vẫn còn choàng áo bào, nhưng lúc này nó đã bị tay y nắm chặt, lôi kéo đến nhăn lại rồi bị quăng sang một bên, búi tóc y cũng đã rối tung. Cây trâm màu ngọc bích rơi xuống chiếc giường mềm mại, Nhạc Tu Cẩn đưa tay lên che miệng, vì sợ nhỡ đâu đột nhiên ngoài cửa có người đột nhiên, rồi chẳng may ai đó sẽ nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ mà phát hiện ra trong phòng có dị thường, thế nhưng tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ vẫn lọt ra.
Nhạc Tu Cẩn bẩm sinh đã có ít lông trên cơ thể, phần thân dưới của y không hề có lôиɠ ʍυ như những người bình thường khác, ngược lại, chúng mềm và mịn. Lúc này hạ thể của y trần trụi, hai chân co quắp tách ra hai bên, dương cụ sưng đỏ, là bộ dáng bị một con chó trắng lông dài to lớn liếʍ láp da^ʍ huyệt, khung cảnh da^ʍ mỹ không chịu nổi.
"A……." Thật thoải mái... Thật thoải mái... A...
Nhạc Tu Cẩn cảm thấy thoải mái mà khẽ đung đưa eo, để hoa huyệt cọ xát với đầu lưỡi to lớn của Tố Tuyết, có cảm giác giống như lông vũ quét lấy lỗ huyệt, khiến lỗ huyệt co rút lại, càng thêm thắt chặt. Lớp thịt sừng bên trong bị ép vào nhau, cảm giác trống rỗng trở nên rõ ràng hơn, Nhạc Tu Cẩn càng cảm thấy thiếu thốn, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng nhiều.
Nước chủ nhân tiết ra quá nhiều, mùi ngày càng nồng, Tố Tuyết vẫy vẫy cái đuôi to bằng lông, liếʍ từ dưới lên trên, nó liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra của chủ nhân, chăm sóc tiểu huyệt của y.
Thân thể Nhạc Tu Cẩn ngay lập tức co rút lại, dương cụ y lay động rồi phun ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, phốc phốc rơi trên mặt y. Cổ áo choàng của y mở ra, ẩn ẩn lộ ra viền cổ áo màu đỏ tươi cũng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng dưới cũng dính không ít. Mà hoa huyệt co rúm giữa hai chân y dường như đã mở ra một cái vòi nước, dâʍ ŧᏂủy̠ phun trào tưới lên cái đầu đầy lông của chó cưng, muốn ngừng cũng ngừng không nổi.
Dâʍ ŧᏂủy̠ tưới ướt bộ lông trắng trên mặt Tố Tuyết, nó dường như không thể ngờ được rằng chủ nhân của nó sẽ phun nước từ bộ phận dính bánh ngọt phía dưới lên khắp mặt nó. Tố Tuyết ngốc trệ nhìn chằm chằm vào cửa huyệt còn đang co rút của chủ nhân. Tố Tuyết theo bản năng vươn lưỡi liếʍ liếʍ cái miệng cùng chiếc mũi đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ phun ướt của mình, trong miệng nó tràn đầy mùi vị giống với mùi vị nồng đậm giữa hai chân chủ nhân.
-----
Editor: Nếu bạn đam mê H văn thì hãy ghé qua đọc combo tất cả truyện H mình dịch chỉ với 3 đô một tháng (liên tục update truyện mới theo yêu cầu của các bạn, được beta đầy đủ không như up ở các nền tảng khác):
- https://ko-fi.com/chipsmut