Nhã Cúc Uyển vốn là nơi để những người thích tìиɧ ɖu͙© đến vui chơi. Nhạc Tu Cẩn đặt một sương phòng ở nơi hẻo lánh, bình thường cũng không để người canh giữ ngoài cửa.
Nhạc Tu Cẩn hơi híp mắt, đưa tay sờ đầu Tố Tuyết. Tố Tuyết nhu thuận không nhúc nhích, thậm chí còn nheo mắt hưởng thụ.
Bên ngoài không có ai, dương cụ của y khi nãy đã bị Nguyệt Nô trêu chọc hồi lâu. Nhạc Tu Cẩn cảm thấy có một dòng nước nhỏ từ nơi nào đó ở bên dưới đang chảy ra, và y không thể kiềm chế thêm được nữa.
Y chỉ muốn cái nơi chưa từng được ai đó chạm vào của mình được một cái đầu lưỡi liếʍ láp cho thật tốt. Y muốn cái đầu lưỡi ấy đem toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ của mình liếʍ sạch.
Y là trưởng tử, còn là hài tử duy nhất của mẫu thân. Đương nhiên y không thể tiết lộ thân phận người lưỡng tính của mình. Ngay cả khi đến Nhã Cúc Uyển để trút bỏ du͙© vọиɠ, y cũng phải bịt mắt tiểu quan lại. Tiểu quan đánh đàn càng không thể thông qua màn lụa mà nhìn rõ hạ thân của y. Điều này là vì y sợ rằng những bí mật về cơ thể của mình có thể bị phát hiện.
Ban đêm nằm trên giường, du͙© vọиɠ hành hạ y khiến y lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ khi dùng tay xoa xoa hoa huyệt, đến khi hoa huyệt phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ thì y mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tố Tuyết khác với những người khác, nó sẽ không bao giờ phản bội lại y.
Nhạc Tu Cẩn từ từ cởϊ qυầи dài ra, dương cụ sung huyết ngạo nghễ treo thẳng giữa hai chân y. Y ngồi ở trên chiếc giường êm, ôm lấy cái đầu to lớn của Tố Tuyết. Y mở hai chân về phía Tố Tuyết, dương cụ nhếch lên chảy ra một ít dâʍ ɖị©ɧ, phía dưới không có hai túi tinh mà thay vào đó xuất hiện một hoa huyệt đáng lẽ chỉ thuộc về nữ nhân đang co rúm lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ nhầy nhụa. Hai cánh hoa môi bảo vệ âm đế và khe thịt nhỏ xinh, tất cả đều có màu hồng nhạt. Liếc mắt liền có thể nhìn ra được là hoa huyệt chưa từng được hưởng dụng qua.
Trong tay Nhạc Tu Cẩn không có đồ vật gì để quyến rũ Tố Tuyết. Y với tay về phía bàn và lấy một miếng bánh, vò nát nó rồi rắc bã bánh lên trên hoa huyệt. Hoa huyệt đang chảy dâʍ ɖị©ɧ sền sệt liền lập tức lấm lem rất nhiều vụn bánh.
Tố Tuyết nghiêng đầu nhìn chủ nhân, nó trông mong mà chăm chú xem cảnh chủ nhân của mình vò nát những bánh ngọt, rồi toàn bộ bánh được rắc lên hoa huyệt.
“Ẳng…” Tố Tuyết lộ ra ánh mắt đau khổ, như thể đang buộc tội chủ nhân của nó về hành vi lãng phí của y.
Lúc này, Nhạc Tu Cẩn hơi nâng eo lên, dương cụ lơ đãng cọ vào mũi của Tố Tuyết. Cái mũi lành lạnh khiến Nhạc Tu Cẩn lưu luyến cọ xát một hồi, sau đó y đưa hoa huyệt tới trước miệng Tố Tuyết, để Tố Tuyết ngửi bột bánh ngọt dính trên hoa huyệt.
Tố Tuyết lắc lắc cái đầu to lớn, mũi nó tiến sâu vào giữa hai chân chủ nhân, nó ngửi ngửi hoa huyệt thơm mùi hương ngọt ngào nồng nàn của vụn bánh ngọt.
Có cả mùi hương của dâʍ ŧᏂủy̠ xông vào trong mũi của Tố Tuyết, cái mũi lành lạnh của nó bất giác cọ xát lên âm đế ở đỉnh hoa huyệt.
“Ư…” Nhạc Tu Cẩn mẫn cảm không nhịn được mà rêи ɾỉ, ôm lấy đầu chó cưng của mình, dang rộng hai chân ra, kìm nén du͙© vọиɠ của bản thân, nói: “Tố Tuyết, liếʍ sạch sẽ chỗ này cho chủ nhân.”
Tố Tuyết hít hít hoa huyệt của chủ nhân, ngoan ngoãn nghe lời mà vươn đầu lưỡi. Chiếc lưỡi rộng lớn ấm nóng liếʍ láp lên tiểu huyệt mong manh, toàn bộ đầu lưỡi dễ dàng bao phủ miệng thịt. Chiếc lưỡi thô ráp không chỉ liếʍ láp âm đế nho nhỏ mà còn liếʍ láp hai bên hoa môi.
“Ưm a…” Nhạc Tu Cẩn thoải mái rêи ɾỉ, tay vô thức vuốt ve đầu chó cưng của mình, phảng phất như đang khuyến khích, cổ vũ nó tiếp tục.
Có quá nhiều vụn bánh trên hoa huyệt, lại bởi vì hai chân Nhạc Tu Cẩn banh rộng ra hai bên nên có một ít bột bánh bị rơi ra trên chiếc ghế dài mềm mại. Tố Tuyết lắc lắc cái đuôi lớn đầy lông, vui vẻ liếʍ vụn bánh trên hoa huyệt. Bựa lưỡi thô ráp liếʍ láp hoa huyệt một cách mạnh bạo, phảng phất như có những vật hình tròn nho nhỏ cọ xát hoa huyệt. Mẫn cảm nhất là âm đế, vừa bị đầu lưỡi liếʍ, nó liền cương lên, nhô ra thoát khỏi sự che chở của hai bên hoa môi. Mỗi lần Tố Tuyết vô tình liếʍ vào âm đế, Nhạc Tu Cẩn đều rùng mình một cái, bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bủa vây. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© khiến dương cụ y càng trở nên cứng rắn hơn, trên qυყ đầυ chảy ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ trong suốt chảy ra.
Khi Tô Tuyến liếʍ liếʍ hai cánh hoa môi, Nhạc Tu Cẩn cảm nhận được hai bên hoa môi bị liếʍ mở, đầu lưỡi kia sau đó liền thuận tiện một đường mà liếʍ láp những vụn bánh dọc theo khe thịt ướŧ áŧ, phá lộng thịt mềm. Chiếc lưỡi quấy phá quét mạnh qua lại hết lần này đến lần khác làm miệng thịt run rẩy.
“Ưm……” Nhạc Tu Cẩn nhìn chiếc lưỡi dài của chó cưng đang luồn vào giữa hai chân mình liếʍ láp hoa môi non mềm. Hoa huyệt của y chưa từng bị ai chạm vào. Lúc này, y vô cùng xấu hổ khi bị chó liếʍ, y chỉ có thể chịu đựng rêи ɾỉ, nhưng đầu lưỡi của chó cực lớn, có thể dễ dàng liếʍ tới liếʍ lui trên hoa huyệt, đem hoa huyệt đang phải cực lực đè nén tìиɧ ɖu͙© liếʍ lộng đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng, nhiệt liệt hứng tình.
Nhạc Tu Cẩn cảm thấy rất sảng khoái nhưng cũng khổ sở cực kỳ. Tố Tuyết dù sao cũng chỉ là một con chó, nó chỉ dựa vào bản năng mà liếʍ vụn bánh trên hoa huyệt, không hề có chút kỹ năng nào, nó căn bản không biết rằng mình cần đi liếʍ láp âm đế bé nhỏ của chủ nhân. Chủ nhân của nó muốn âm đế được liếʍ bởi chiếc lưỡi to lớn của nó, liếʍ cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào.
Nhạc Tu Cẩn biết rằng mình đang chỉ trích một con chó không hiểu gì, y duỗi tay cầm lấy một miếng bánh ngọt khác, nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, y bóp nát bánh ngọt rồi rắc lên trên âm đế. Tố Tuyết chảy nước miếng, hai mắt nó sáng ngời nhìn vụn bánh rơi trên âm đế, không khỏi lắc đuôi càng nhanh, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm tay chủ nhân, chờ mong chủ nhân rải xong vụn bánh.