Hoa Rơi Vô Tình

Chương 25: Quý Cảnh Hi

Mẹ của Quý Cảnh Hi là hiệu trưởng trường đại học S, còn cha anh là viện trưởng của một bệnh viện nổi tiếng.

Trong mắt tất cả học sinh, Quý Cảnh Hi là một học sinh gương mẫu, khiêm tốn và lễ phép, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta dễ bắt nạt.

Trước đây có người từng gây rắc rối cho Quý Cảnh Hi, nhưng cuối cùng tất cả đều bị Quý Cảnh Hi giải quyết, những người gây rắc rối cho anh ta đều vô duyên vô cớ biến mất, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, dần dần không ai dám chọc giận Quý Cảnh Hi nữa.

Quý Cảnh Hi hiếm khi giao tiếp với người khác mặc dù trên mặt anh luôn nở nụ cười ôn hòa, ngoại trừ một vài người bạn thì anh đều khách khí xa cách, dần dần Quy Cảnh Hi được tôn sùng thành nam thần học đường.

Trên đây là thông tin Lê Lạc có được từ Hưởng Nguyệt.

Tại sao học trưởng mà cô không giống với học trưởng cô đã gặp, chẳng lẽ cô gặp người khác sao?

Nghe xong Lê Lạc liền có chút nghi hoặc.

Lý Lộ đoán nguyên nhân cô đi với anh ta mà không bị người ta chú ý là do thủ đoạn của anh ta khiến mọi người kiêng kị? Không, cũng có thể là do cả trường không ai nghĩ rằng anh ta sẽ có bạn gái, dù sao anh ta cũng là một nam thần.

Tuy nhiên, Lê Lạc không để điều đó trong lòng, theo hiểu biết của cô, thái độ khác thường của Quý Cảnh Hi cùng với câu nói kia chính là một hồi chuông cảnh báo, Lê Lạc xếp Quý Cảnh Hi vào loại: quá nhàm chán nên lấy cô ra làm trò cười.

Học trưởng sẽ không ở vị trí trên cao quá lâu nên muốn hạ phàm để tìm niềm vui?

Lê Lạc vừa nghĩ vừa ăn mì, bất quá cô không nghĩ về chuyện này quá lâu, đảo mắt một cái liền ném Quý Cảnh Hi ra khỏi đầu.

Sau ngày đó, Lê Lạc vẫn đến thư viện mỗi ngày, sau khi tìm tư liệu xong cô liền viết báo cáo.

Một ngày nọ, khi Lê Lạc đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thì chiếc ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra.

Lê Lạc ngẩng đầu, là Quý Cảnh Hi.

“Học muội, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Quý Cảnh Hi mỉm cười nói.

Lê Lạc lập tức có cảm giác muốn đứng dậy rời đi.

Kể từ khi Hưởng Nguyệt nói về Quý Cảnh Hi, người đàn ông này đã bị cô xếp vào hàng nguy hiểm, chỉ cần nghe đủ loại chiến tích của anh ta là biết người này tuyệt đối không dễ chọc.

Mặc dù anh đối xử với cô rất tốt, nhưng Lê Lạc không nghĩ anh ta sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với học muộn mà anh ta mới chỉ gặp qua vài lần. Lê Lạc cảm thấy anh ta đang tính toán gì đó. Mặc dù cô có thể vùng lên, nhưng cô biết Quý Cảnh Hi mạnh hơn mình, bất kể là tiền tài hay diện mạo.

"Học muội, chỗ này em viết sai rồi." Quý Cảnh Hi không đợi Lê Lạc phản ứng đã di dời lực chú ý của cô, anh chỉ vào màn hình, đó là bài luận văn cuối kỳ của Lê Lạc.

“A? Cái gì?” Trong một giây Lê Lạc đã quên mình phải cảnh giác với Quý Cảnh Hi, đối với cô mà nói, giáo sư trong khoa vẫn đáng sợ hơn.

“Chỗ này, tham khảo tài liệu về phương pháp, năm xuất bản phải để bên này.” Quý Cảnh Hi cầm lấy máy tính xách tay của Lê Lạc, đánh dấu các lỗi cho cô xem, sau đó nói thêm vài điều về bản báo cáo của Lê Lạc mà anh cho rằng có thể cải thiện thêm.

Lê Lạc hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, bắt đầu vội vàng sửa báo cáo của mình, hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Quý Cảnh Hi. Mỗi khi nào Lê Lạc muốn bảo anh ta rời đi, anh ta sẽ dùng báo cáo để chuyển hướng sự chú ý của cô, Lê Lạc không hề phát hiện ra tiếp tục chú tâm sửa báo cáo của mình.

Cứ như vậy, Quý Cảnh Hi và Lê Lạc ở trong thư viện suốt một buổi chiều, báo cáo của Lê Lạc cũng tiến vào giai đoạn cuối với tốc độ nhanh như gió.

Lê Lạc phát hiện, Quý Cảnh Hi không chỉ có kiến thức về y học mà còn có một số kiến thức về các môn liên quan trong khoa vật lý của cô.

Khi Lê Lạc đang tập trung vào một việc gì đó, cô sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ tập trung. Một lần cô đang chơi một sự kiện quy mô lớn, cô ôm máy tính điên cuồng trảm boss mười mấy giờ đồng hồ, dọa bạn cùng phòng đến ngốc luôn.

Thế nên từ khi cô chuyên tâm làm báo cáo, cô đã không rời khỏi ghế vài giờ đồng hồ.

Quý Cảnh Hi cũng nhanh chóng phát hiện ra điều ấy, nếu anh không ngăn cô lại, có lẽ cô sẽ ngồi ở đây cho đến khi thư viện đóng cửa mới thôi. Khi đồng hồ trên tay anh điểm sáu giờ, anh vươn tay cầm con chuột giúp Lê Lạc lưu báo cáo, và sau đó nhanh chóng tắt máy tính của cô.

“Học muội, đến giờ ăn tối rồi.” Quý Cảnh Hi mỉm cười với Lê Lạc.

Lê Lạc nhìn nụ cười của Quý Cảnh Hi, cô cảm thấy nếu bây giờ mình từ chối, người tiếp theo biến mất khỏi trường học chính là cô.