Hoa Rơi Vô Tình

Chương 24: Bữa tối kinh hoàng

“Đi thôi.” Sau khi nắm tay Lê Lạc và giúp cô đặt lại sách vào kệ, Quý Cảnh Hi kéo Lê Lạc ra khỏi thư viện với nụ cười không thể cự tuyệt.

Thái độ cũng thay đổi quá nhanh đi!?

Cô phải làm sao đây, làm sao để thoát khỏi tình trạng mất kiểm soát này?

Bên cạnh suy nghĩ không muốn tìm phiền toái, trên thực tế, kỳ thực một phần Lê Lạc không muốn tùy tiện đi ăn cơm với người cô không quen.

“Cái kia, học trưởng.” Lê Lạc vốn muốn nói với Quý Cảnh Hi rằng cô có hẹn với bạn cùng phòng, nhưng cô không thích nói dối, vì vậy cô chỉ gọi tên anh ta một tiếng rồi thôi.

“Ừ?” Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Quý Cảnh Hi chui vào tai Lê Lạc.

Dễ nghe đến mức Lê Lạc ngay lập tức thất thần, ngay giây tiếp theo cô buộc mình phải nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

“Ách, cái đó… bị người khác thấy có phải không được tốt lắm?” Sau khi Lê Lạc định thần lại, cô quyết định nói sự thật. Người đàn ông này thoạt nhìn vô cùng khôn khéo, có lẽ không thể nói dối anh ta cho qua chuyện.

“Không nha, tại sao lại không tốt?” Quý Cảnh Hi cúi đầu nhìn cô mỉm cười.

“Học trưởng, chúng ta không nên nắm tay nhau thì hơn, như vậy không tốt cho danh tiếng của học trưởng.” Lê Lạc không thể nói “Anh quá đẹp trai, đi ăn với anh sẽ khiến em bị người ta gϊếŧ mất, hơn nữa chúng ta không quen cho nên xin anh để em rời đi.” đại loại vậy, nên cô uyển chuyển biểu đạt vòng vo ý kiến của mình.

“Ý em là, chúng ta không phải người yêu nên không cần nắm tay nhau đúng vậy?” Quý Cảnh Hi vẫn như cũ không buông tay Lê Lạc ra.

“À, là vậy đó.” Lê Lạc vẫn đang chỉnh sửa câu “Em không muốn bị những nữ sinh ái mộ anh gϊếŧ chết” thành một câu uyển chuyển hơn thì bên tai liền truyền đến một câu khiến cô run sợ.

“Vậy em kết giao với anh là có thể nắm tay mà?” Giọng nói dễ nghe của Quý Cảnh Hi dừng bên tai Lê Lạc, cô hoảng sợ quay đầu.

Nụ cười dịu dàng của Quý Cảnh Hi ở ngay trước mặt, nhưng Lê Lạc không khỏi nổi da gà, cảm giác khủng hoảng nói cho cô biết tình hình hiện tại có vẻ không ổn.

“Ách, học trưởng, chờ đã!” Quý Cảnh Hi thấy Lê Lạc sững sờ không có phản ứng liền nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy cửa thư viện trước mặt, có một đoàn người đang định đi ra ngoài ăn tối, Lê Lạc kiên quyết dứt khoát kéo cánh tay Quý Cảnh Hi lại.

"Ừ? Có chuyện gì vậy?" Quý Cảnh Hi quay đầu nhìn cô.

"Tiền bối, em không thể cùng anh đi ra ngoài như vậy, rất là áp lực, người trong trường sẽ hiểu lầm." Lê Lạc ấp úng nói, câu “Em không đi ăn với anh” tới miệng nhưng không thể phát ra.

Quý Cảnh Hi nhìn Lê Lạc vô thức kéo tay anh, anh cảm thấy rằng cô gái này đang chọc cười mình.

“Yên tâm, sẽ không có ai làm phiền em đâu.” Quý Cảnh Hi dịu dàng nói, anh cảm thấy suy nghĩ trong đầu cô gái thật thú vị.

Có vẻ như cô ấy sợ quá thân cận với anh sẽ bị những cô gái khác ghen tỵ?

“Anh không miễn cưỡng em, anh đưa em về nhà, nhưng sau khi về nhớ phải ăn tối.” Đương nhiên Quý Cảnh Hi biết lúc này Lê Lạc vẫn còn cảnh giác với anh, cùng nhau ăn cơm là không thể, nhưng anh không nhịn được muốn ở bên cô lâu một chút.

“Ừ.” Kỳ thực Lê Lạc cảm thấy Quý Cảnh Hi đã lùi một bước, nếu cô từ chối lần nữa sẽ rất thô lỗ, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý.

Quý Cảnh Hi không nắm tay Lê Lạc nữa, cả hai rời thư viện mà không nói một lời, điều khiến Lê Lạc ngạc nhiên là mặc dù có rất nhiều học sinh cấp 2 trong khuôn viên trường nhưng rất ít người nhìn họ.

Hai người lặng lẽ bước ra khỏi cổng trường, đi đến dưới lầu mà Lê Lạc thuê, cô quay người chuẩn bị nói lời tạm biệt với Quỷ Cảnh Hi.

Đột nhiên, Quý Cảnh Hi ôm chầm lấy Lê Lạc.

"Học trưởng." Lê Lạc vươn tay muốn đẩy Quý Cảnh Hi ra thì anh ta đã buông tay ra trước rồi cúi đầu nhìn cô, hoàng hôn khiến bầu trời tối đen, che khuất cảm xúc trong mắt Quý Cảnh Hi.

“Ngủ ngon, học muội.” Quý Cảnh Hi sờ đầu Lê Lạc rồi xoay người rời đi.

Lê Lạc thêm một ghi chú mới cho Quý Cảnh Hi: kỳ lạ.

Lời tác giả: Quý Cảnh Hi thông báo, hai người họ đã kết giao, bộ truyện tới đây là kết thúc.