Cô Vợ Nghèo Của Tổng Tài

Chương 4 Nhà chúng ta lại hết gạo rồi.

Em trai cô năm nay 16 tuổi đang học cấp 3, sau đêm vận mệnh đó ở khách sạn. Cô rất hoang mang không biết nên đi đâu về đâu, khi về đến nhà thầy thuốc cô đón em trai mình. Xem xong bênh thầy bảo ông không thể chữa được, bệnh này chỉ có thể nhờ tây y làm phẫu thuật mới chữa khỏi. Đường cùng cô bán tìm cách bán một số tài sản của bố mẹ để lại đưa em trai cô đi chữa trị ở bệnh viện lớn.

Sau khi đến đây cô mới phát hiện mình mang thai lúc đó cô mới qua sinh nhật 18 tuổi, vừa mới lớn cái gì cũng chưa biết về sinh sản lại không có tiền để nuôi con, cô từng nghĩ sẽ bỏ chúng đi nhưng sau đó khám kỹ bác sĩ bảo cô còn trẻ quá không thể phá thai, nêu không sẽ ảnh hưởng sau này không thể có con được nữa.

Em trai cô khi biết cô mang thai con một người đàn ông xa lạ cũng có chút thất vọng nhưng cậu không thể hiện ra mặt chị khuyên cô nên giữ lại, dù sao bọn họ không có người thân nào cả . Cùng lúc đó bệnh viện cho biết bệnh tình em trai cô nên phẫu thuật càng sớm càng tốt nhưng chưa có tim phù hợp nên chỉ có thể uống thuốc chờ đợi thêm. Lúc này cô mới từ bỏ ý đị phá thai của mình.

Bụng Tần Di Nhi càng ngày càng lớn lại là song thai nên rất khó khăn, em trai cô Tần Hạo sau khi uống thuốc cũng đỡ hơn thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài tìm chút việc nhẹ để làm kiếm chút tiền vặt . Tần Di Nhi thấy mình phải thành phố này lâu dài nền đã thuê căn nhà này để làm chỗ ở che mưa che nắng, cũng là nơi trú ngụ của mấy mẹ con cô bao nhiêu năm qua.

-Mami, hôm nay con ăn khoai luộc này nhé?

Miên Miên cất giọng lên làm cô bị kéo về thực tại cắt đứt suy nghĩ của cô.

- Đi tắm đi, để mẹ luộc lên, tí nữa là có ăn rồi!

- Dạ!

Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi ra nhà về sinh, trời mùa thu nên chưa lạnh lắm ban ngày trời nắng nên nước còn ấm không cần phải đun nước. Hai đứa trẻ giúp nhau tắm xong đi ra cô cũng chuẩn bị nấu cơm, đợi Tần Hạo đi học về là có thể ăn cơm.

Mò mẫn một hồi cô lại thở dài, lại hết gạo, trong thúng chỉ còn vài bơ đủ ăn hai ngày nữa là hết. Dạo này giá gạo tăng, lương của cô đi giao hàng chỉ đủ để thuê nhà và mua gạo. Thêm chi phí sinh hoạt, cùng với tiền viện phí, tiền sữa cho con và học phí của em trai mấy mẹ con chỉ có thể ăn cháo qua ngày.

Thở dài xong cô lại lắc đầu rồi thở dài, Miên Miên đi ra thấy mẹ như vậy biết mẹ lại nghĩ đến tiền. Con bé quay lại kéo anh trai mình vào trong góc khuất thì thầm:

- Anh em thấy hình như nhà mình lại hết gạo rồi ?

- Sao em biết?

- Em thấy mẹ nhìn vào thùng gạo xong lại thở dài rồi lại lắc đầu!