4 năm sau
Trên đường là có một cô gái và hai đứa trẻ có bộ dạng giống nhau nắm tay nhau đang cùng mẹ đi chợ về.
Cậu bé trai đội chiếc mũ lưỡi trai đã sờn màu do giặt đi giặt lại còn có bé gái đội chiếc mũ tai thỏ đã bị mất một bên tai, quần áo của chúng trông rất cũ dường như chúng đã mặc từ lâu nhưng được giặt sạch sẽ.
Cậu bé trai đi ngoài cùng tên là Đậu Đậu trên tay còn cầm một mớ rau do bà bán rau bán thừa để lại, vừa đi vừa vắt tay ra đằng sau bước từng bước nhịp nhàng như ông cụ non.
Bé gái tên ở nhà là Miên Miên cũng cầm trên tay một củ khoai lang cũng do những người bán chợ thấy thương mấy mẹ con nên mới đưa cho bé, chân nhỏ bước nhanh chốc chốc lại dừng lại thở dốc vì không theo kịp bước chân của mẹ và anh trai.
Ba mẹ con đi bên bờ đường trông rất đẹp như thể một bức tranh được vẽ mới màu sắc vô cùng đẹp đẽ.
- Miên Miên, em đi nhanh lên, về muộn mẹ lại đói bay giờ ?
- A anh hai đợi em với, em mệt quá.
- Nhanh lên, qua chỗ này chúng ta về đến nhà rồi!
- Vâng.
Hai đứa bé cứ lon ton đi sau cô như hai cái đuôi không rời một bước làm tim cô vừa chua xót vừa mềm nhũn.
- Nhanh lên các con, đợi qua nốt chỗ dốc này chúng ta về đến nhà rồi, cậu trẻ còn đợi chúng ta về ăn tối đó!
- Dạ!
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp lại cô. Tân Di Nhi cố gắng đẩy chiếc xe cà tàng lên đoạn dốc vừa thúc giục hai đứa bé.
Dựng xe ở ngoài ngõ, ba mẹ con nắm tay nhau bước vào con hẻm nhỏ gần đó, quẹo thêm hai lần nữa mới đến một căn phòng nhỏ ọp ẹp tầm 10m vuông. Bên trong có hai cái tấm phản kê lên làm giường hai bên ở giữa có một tấm rèm cũ kỹ ngăn ở giữa chia thành hai ngăn. Một bên rộng hơn dành cho ba mẹ con cô ngủ một bên là của em trai cô. Đồ vật bên trong toàn là đồ người ta tốt bụng đưa cho hoặc đồ bỏ đi của người khác được cô nhặt lại.