"Muốn cái gì ra ngoài cơ?"
Giọng của Cố Triết nhỏ đến nỗi gần như không nghe được: "Đưa côn ŧᏂịŧ ra ngoài."
Viol lại ác ý nói: "Không nói đầy đủ thì không được, nói to chút nào."
Cố Triết đành phải lặp lại lần nữa: "Mang thai rồi, cầu xin chồng lấy côn ŧᏂịŧ ra ngoài đi."
"Ngoan quá." Viol hài lòng nói: "Chồng khiến em mang thai, thì em phải cảm ơn chồng chứ?"
Cố Triết như từ bỏ liêm sỉ, tuyệt vọng đáp: "Cảm ơn chồng."
Đáy lòng anh tràn ngập bi thương, thật trớ trêu và nực cười làm sao, rõ ràng anh bị cưỡиɠ ɧϊếp rồi bị đánh dấu nhưng kết quả hắn lại muốn người bị hại phải nói lời cảm ơn kẻ đã cưỡиɠ ɧϊếp chính mình sao.
Tất cả đều hóa thành sự hận thù thấu xương, đè nặng trong lòng anh.
Sau khi tính khí được rút ra khỏi cơ thể, cổ tử ©υиɠ đã đóng lại khóa chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong, nhưng Cố Triết không rảnh quan tâm nữa, anh đã lâm vào mê man rồi.
Viol chăm chú ngắm khuôn mặt đầy nước mắt của Cố Triết, toàn thân anh bừa bộn rối bời, hoa huyệt sưng đỏ khó mà khép kín lại được. Kẻ vừa hùng hổ khi nãy nhìn thấy hình tượng này lập tức cảm thấy có chút ngứa ngáy khó nhịn trong lòng.
Đối với một Alpha, việc thành kết cũng phải tiêu hao rất lớn tinh lực, nên hắn đành phải tạm thời kìm chế du͙© vọиɠ xuống. Hắn lấy khăn ướt dự phòng ra, giúp Cố Triết lau dấu vết dịch thể dính khắp trên người.
Lúc này, toàn thân Cố Triết được bao bọc trong tín tức tố Alpha của hắn, Viol khẽ đẩy tóc mai trên trán anh sang, đặt một nụ hôn lên trán anh: "Ngủ ngon, A Triết. Mong chờ ngày mai gặp lại em."
Sau đó, hắn ôm anh chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, hắn tỉnh dậy trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi rời khỏi tòa nhà Y Học.
Vừa lúc hắn đi ra lại gặp một cậu sinh viên đi học sớm, cậu ta vui vẻ chào hỏi trước: "Chào buổi sáng, Ariel. Sao cậu đến đây sớm vậy?"
"Sáng sớm tốt lành, tôi có việc phải làm, nên phải xin nghỉ buổi học sáng nay." Ariel buồn rầu nói :" Nhưng hình như các thầy cô vẫn chưa đến thì phải? Cậu có thể xin phép giúp tôi không?"
"Đương nhiên là được!"
Ariel dịu dàng cười cười nói cảm ơn sau đó đi về một mình. Về tới ký túc xá, hắn thản nhiên tiêu hủy miếng dán thay đổi giọng nói và kính áp tròng nhìn được ban đêm mà hắn đã tháo ra lúc sáng. Hắn cũng không quan tâm đến mâm đồ ăn nguội ngắt từ đêm qua trên bàn, mà vui sướиɠ thỏa mãn ngâm nga hát bắt tay vào làm một bữa sáng mới và thưởng thức nó một mình.
4
Lúc Cố Triết tỉnh lại, toàn thân rã rời như tan thành từng mảnh, trong phòng đã sớm không còn dấu tích của người khác, mở thiết bị liên lạc ra mới biết hiện đã là mười một giờ trưa.
Cố Triết cố sức thu dọn sạch sẽ nhất chỉnh tề nhất có thể, may mà hôm qua quần áo của anh đã bị lột sạch vứt thành đống ở một góc xa, nên bây giờ vẫn còn mặc được.
Trong không gian kín, dù anh là người mắc chứng chậm nhận biết tín tức tố cũng ngửi thấy mùi lạ lẫm trên người mình, đó là mùi của tên Alpha tự xưng là Viol kia để lại, thật tình cờ mùi này giống mùi của một loại hoa nào đó.
Dù đã cố gắng nghĩ nhưng Cố Triết mãi không nhận ra mùi hoa gì, nhưng đến anh còn ngửi được ra mùi thì có thể tưởng tượng được mùi của Alpha đó trên người anh đậm đến mức nào. Nếu gặp một người không quen biết anh, thậm chí người đó còn nghĩ anh chính là chủ nhân của mùi hương Alpha này.
Anh kéo cửa phòng ra, ngoài cửa phòng thì ra đang có hình chiếu thông tin sai rằng căn phòng này đang được sửa chữa nên mới không có ai vào đây cả. Lúc rời khỏi tòa nhà Y Học, bỗng đồng hồ treo tường ở đại sảnh lại gõ vang chuông báo giờ, có một sinh viên bên cạnh nghe được tiếng chuông ngạc nhiên nói: "Ồ, sao lại gõ chuông vào lúc này, đồng hồ bị nhanh quá hay sao đó?"
Mấy người bạn của sinh viên đó lại nhìn máy liên lạc, xem giờ tiêu chuẩn xong đáp: "Nhanh hơn một phút, không bị sao đó, để lúc nữa báo AI lên cổng điều chỉnh một chút là được."
Cố Triết mới nghĩ đến tiếng chuông vào tối hôm qua chắc chắn là do Viol sắp xếp trước để lừa anh, nhưng bây giờ anh không còn sức lực để điều tra những cái này nữa, chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá điều trị thôi. May mắn thay, hôm nay Ariel có lịch học cả ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không có tình huống xấu hổ như lần trước phát sinh nữa.
Anh cố kéo thân thể mỏi mệt mở được cửa ký túc xá, bỗng giọng nói đầy lo lắng của Ariel vang lên tức thì: "Hôm qua anh đã đi đâu........"
Ngay lúc cất lời hỏi, hắn đã nhận ra mùi tín tức tố nồng nặc trên người Cố Triết, câu chưa hết đã im bặt, hắn ôm chặt anh rồi kéo vào trong phòng ký túc: "Vào trước đi đã!"