Quý Khanh cảm thấy đạo đức của mình vô cùng băng hoại, Chu Kiến Thâm cũng chẳng khá hơn là bao, từ khi nhìn thấy Quý Khanh thủ da^ʍ, hình ảnh đó vẫn luôn nhảy nhót trong đầu anh ta, và điều kinh khủng hơn nữa là mỗi khi nghĩ về chuyện này, anh ta lại cứng lên.
Điều đó khiến Chu Kiến Thâm rất khó hiểu, khi ấy anh ta đã 26 tuổi, phụ nữ bên cạnh không ít, nhưng anh ta chưa bao giờ trải qua cảm giác này, sau khi nghĩ đi nghĩ lại mà không có kết quả, Chu Khiến Thâm thậm chí còn cho rằng mình là một kẻ biếи ŧɦái.
Nhưng nghĩ đến cô anh ta lại cảm thấy khó chịu. Về sau Chu Kiến Thâm hỏi ra mới biết cô là cháu gái út của Quý gia, nhưng trước khi anh ta kịp làm gì, Quý Khanh đã được đưa đi Ý.
Vài ngày trước, Quý Khanh trở lại, Chu Kiến Thâm mới chỉ nhìn cô từ phía xa mà đêm về đã mơ một giấc xuân mộng, cuối cùng, Chu Kiến Thâm đưa ra một kết luận.
Mình không biếи ŧɦái, mình là một kẻ si tình.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên thật đẹp đẽ và bất ngờ, ít nhất là đối với Chu Kiến Thâm, có điều với Quý Khanh mà nói, nó ngọt ngào nhưng lại đau đớn.
Sau khi Quý Đình Khâm bế cô về, anh vào phòng trong thay quần áo, hôm nay là đại thọ 80 tuổi của ông Quý, anh không thể mặc quân phục xuống lầu được, nhưng Quý Khanh sắp đạt đỉnh, ngay thời điểm quan trọng lại bị Quý Đình Khâm quấy nhiễu khiến cô ngứa ngáy không chịu nổi, lúc đó, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhòm qua khe cửa nhìn trộm anh trai thay đồ.
Thực ra thì Quý Đình Khâm đã không cho Quý Khanh ngủ với mình từ khi lên 10, nhưng Quý Khanh sao có thể làm theo ý anh, cô thường xuyên lẻn vào phòng của anh trai lúc nửa đêm, sau đó chui vào chăn bông của anh.
Ban đầu vẫn còn rất đàng hoàng, mấy năm sau, Quý Khanh biết đến chuyện trai gái, vốn dĩ cô có tư tâm với anh trai, vì thế luôn thừa dịp Quý Đình Khâm ngủ mà sờ vào qυầи ɭóŧ của anh.
Đó là một cái bọc lớn và căng phồng, khi bàn tay nhỏ bé mềm mại lướt qua cơ bụng rắn chắc, Quý Khanh liền mềm nhũn ra, lần đầu tiên cô biết cảm giác ướŧ áŧ và ham muốn là như thế nào.
Mà hiện tại, Quý Đình Khâm đã cởϊ áσ trong và thắt lưng ra, Quý Khanh chảy nước miếng, nước bên dưới cũng chảy ra, bắp đùi ướt đẫm.
Không biết có phải do quá ngứa hay không, Quý Khanh chẳng thể kìm được lòng mình nữa, cô đẩy cửa bước về phía Quý Đình Khâm.
Thấy Quý Khanh run run rẩy rẩy, Quý Đình Khâm dừng lại một chút: “Em sao vậy?”
Sao ư? Muốn anh chạm vào, muốn anh cắm vào, lời này có thể nói ra không?
Hiển nhiên là không thể, nhưng càng không thể Quý Khanh càng thèm muốn, càng thèm muốn lại càng không dám nói ra, cuối cùng chỉ có thể giơ tay nũng nịu như một đứa trẻ.
Muốn anh bế.
Quý Đình Khâm bất lực, đành phải bế Quý Khanh lên, ở bên cạnh là ghế sô pha, Quý Đình Khâm sợ cô không thoải mái nên xoay người ngồi xuống ghế.