Ngày hôm sau tỉnh dậy, Quý Khanh cởi chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm của mình ra, cô hơi ngạc nhiên, hóa ra nằm mơ cũng có thể đạt cực khoái?
Thay quần áo xong cô đi thẳng xuống lầu, ở phòng khách, Lục Thanh đang cài cúc tay áo cho Quý Đình Khâm.
Anh hiếm khi mặc âu phục, Quý Khanh cảm thấy mình lại ướt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Khanh vẫn chào Lục Thanh một tiếng:
“Chị dâu.”
“Tiểu Khanh dậy rồi à, đến giúp chị nhìn xem cái này có hợp với anh trai của em không?”
“Rất hợp, mắt chị dâu rất tốt. Đúng rồi, hôm nay anh đi đâu vậy?”
“Bên Phong Hoa tổ chức lễ khánh thành.”
Lúc nói mấy lời này, Quý Đình Khâm không nhìn Quý Khanh, sau khi chỉnh lại tay áo, anh nhanh chóng rời khỏi Quý gia, một chữ cũng không nói thêm, nhưng Lục Thanh lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Theo lời Quý Viên, Quý Khanh được Quý Đình Khâm cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ông Quý chết, người đầu tiên trong hàng thừa kế cũng là Quý Khanh. Lục Thanh kết hôn với Quý Đình Khâm vừa là vì quan hệ lợi ích, vừa là vì cô ta cũng có chút hảo cảm với anh.
Phong Hoa là một dự án của Lục gia, Lục Thanh phải lấy lòng ba của Quý Đình Khâm rất lâu, ông mới giao lại hạng mục này cho Lục Hoành phụ trách.
Lục Hoành là em trai của Lục Thanh.
Lục Thanh cũng đã năn nỉ Quý Đình Khâm rất nhiều nhưng anh vẫn không đồng ý tham gia lễ khánh thành, không biết vì sao tối hôm qua lại đáp ứng, cô ta cũng vì thế mà nhẹ nhõm
Lục Thanh đoán là vì Quý Khanh trở lại khiến cho tâm trạng của anh tốt hơn, cho nên cô ta cũng muốn bỏ công lấy lòng Quý Khanh.
Ấn tượng của Quý Khanh về Lục Thanh thực ra không tệ, ngoại trừ Quý Đình Khâm, cô chẳng còn thích thứ gì khác, nếu là người Quý Đình Khâm nguyện ý kết hôn, thân là em gái, cô cũng không có ý kiến gì.
Dẫu sao thì suy nghĩ của cô cũng quá bẩn thỉu, một cô em gái sao có thể tưởng tượng ra cảnh anh trai xé toạc quần áo của mình, sau đó còn tiến vào bên trong chứ?