Chương 7: Đi ngủ 2
Thư Sầm đuổi theo hai bước, nhưng dựa vào cô đâu thể ngăn cản người thanh niên vạm vỡ gần 1m9. Cánh tay dài của người thanh niên vươn ra đẩy Thư Sầm đang ngăn cản sang một bên, cửa phòng làm việc cũng mở ra ngay lúc này.
“Con càng ngày càng vô lý, Văn Tinh Lan.”
Vẻ mặt Văn Lệnh Thu không vui, đôi mắt sắc bén khiến Thư Sầm nhìn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Cô không sao chứ, Thư tiểu thư.” Thư ký Ngô vội vàng đi tới đỡ lấy Thư Sầm.
“Không sao…”
Thư Sầm vội vàng đứng vững, nói lời cảm ơn với thư ký Ngô.
“Con vào đây nói chuyện.” Văn Lệnh Thu xoay người quay về phòng làm việc.
Lúc này thư ký Ngô không theo vào, chỉ cười áy náy với Thư Sầm.
Thư Sầm mới ngồi xuống ghế sô pha, chẳng lâu sau trong phòng làm việc truyền đến giọng người thanh niên, nghe giọng điệu gần như gầm thét. Thư Sầm nghe không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy người thanh niên tên Văn Tinh Lan và Văn Lệnh Thu có tính cách như hai thái cực.
Ngồi trên ghế sô pha với thư ký Ngô, Thư Sầm không biết nên nói gì, cô tìm cắt móng tay sửa lại móng tay.
Cô mới cắt móng tay được nửa, cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách thô bạo, “rầm” một tiếng đυ.ng vào khung cửa. Người thanh niên bước nhanh ra, khi đi qua sô pha thì liếc mắt nhìn Thư Sầm đang cắt móng tay một cái, sau đó bất chợt dừng bước.
“Này, cô tên là gì?”
Thư Sầm ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào mắt anh ta mới xác định được người này đang nói chuyện với mình.
“Thư Sầm.”
Cái liếc mắt này, Văn Tinh Lan mới quan sát mặt Thư Sầm thật kỹ.
Cô thực sự thuộc loại xinh đẹp, cho dù dưới cái nhìn của Văn Tinh Lan ngũ quan cũng là biết tròn biết méo, nhất là đôi mắt đào hoa, dường như là tiểu hồ ly có thể câu người, chỗ khóe mắt còn có nốt ruồi lệ rất phong tình.
Anh ta nghĩ thầm trong lòng, cuối cùng thẩm mỹ của lão già kia cũng bình thường một chút, sau đó lập tức lấy một điếu thuốc ra châm lửa đặt mông ngồi bên cạnh Thư Sầm.
“Thư, Sầm.”
Anh ta gằn từng chữ đọc lần nữa, gật đầu.
“Ngủ một đêm với tôi thế nào?”
Hửm?
Người này có bệnh sao?
Không nói tiếp được Thư Sầm dời mắt theo bản năng, nhìn lướt qua bông tai kim cương tràn ngập phong cách trên tai phải của Văn Tinh Lan.
Văn Tinh Lan cũng chú ý tới ánh mắt của Thư Sầm, cười hiểu ý: “Lão già không hiểu phong tình kia không mua mấy thứ này cho cô đúng không? Có thích không? Nhưng mà có vẻ cô không có lỗ tai, tôi sẽ đặt một chiếc bông tai kiểu kẹp cho cô.”
“Không cần…” Thư Sầm vội vàng mở to mắt: “Cảm ơn…”