Chương 6: Đi ngủ 1
Sau đó Thư Sầm thực sự mệt không chịu nổi, đầu dính vào gối ở phòng dành cho khách lập tức ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm, Thư Sầm bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Cô phải vùng vẫy mới rời được giường, ngay sau đó nhớ tới hôm nay là thứ bảy, lại hạnh phúc ngã trở về.
Sau khi tắm rửa xong Thư Sầm nhìn thoáng qua, phát hiện Văn Lệnh Thu không ở nhà, có lẽ là chạy bộ buổi sáng.
Con người Văn Lệnh Thu này Thư Sầm không biết chuyện khác, nhưng trong cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi thì thực sự theo tiêu chuẩn. Sáu giờ mỗi ngày đúng giờ rời giường, sau đó kiên trì chạy bộ sáng sớm, chạy một tiếng thì trở về ăn sáng.
Khi Văn Lệnh Thu trở về, trong phòng bếp đã truyền ra mùi cháo thịt gà.
Anh ta kéo khăn mặt trên cổ xuống đi tới cửa phòng bếp liếc mắt một cái, Thư Sầm đang đứng trước bàn bếp bưng cháo đã nấu xong. Dường như đệm lót có vẻ mỏng, khi đặt cháo xuống thì cô vội vàng sờ vành tai.
Thư Sầm cũng lập tức phát hiện Văn Lệnh Thu mặc quần áo thể thao đứng ở cửa, nhoẻn miệng cười với anh ta: “Chào buổi sáng Văn tiên sinh.”
“Chào buổi sáng.”
Tỉ lệ dáng người của Văn Lệnh Thu quá tốt, vai rộng mông hẹp, Thư Sầm cảm thấy cho dù anh khoác bao tải cũng không khó coi chỗ nào. Nhưng dáng người của anh như người mẫu, lại mặc quần áo phong cách cán bộ kỳ cựu, bình thường cúc áo cài hết tất cả vị trí thì không nói, cho dù là mặc quần áo thể thao cũng phải kéo khóa tới cao nhất. Thư Sầm ở bên cạnh anh ta gần một năm, thậm chí chưa từng thấy dáng vẻ anh ta cởϊ qυầи áo.
Ăn bữa sáng xong, thư ký Ngô tới, hai người cùng vào phòng làm việc. Thư Sầm ngồi yên trên ghế sô pha xem tivi, đợi Văn Lệnh Thu rảnh thì sủng hạnh cô.
Nhưng hôm nay Văn Lệnh Thu nói chuyện nhiều một cách lạ thường, Thư Sầm mới ngồi một lát, chuông cửa vang lên.
Phòng khách không có người khác, Thư Sầm đi qua mở cửa: “Anh là…”
Ngoài cửa là một thanh niên rất anh tuấn, đôi mắt hơi xếch lên, giữa lông mày tràn ngập bướng bỉnh lì lợm.
“Tôi tìm Văn Lệnh Thu.”
Đây là lần đầu tiên Thư Sầm nghe thấy có người gọi thẳng tên Văn Lệnh Thu, lại thấy lúc này người thanh niên nhíu mày, xem ra tâm trạng không được tốt lắm, muốn ngăn cản: “Hiện giờ Văn tiên sinh không tiện lắm…”
“Nhìn thấy thì tiện thôi.” Người thanh niên không thèm nhìn Thư Sầm một cái, trực tiếp nhấc chân vào phòng.