Dường như trong ngực vẫn còn quanh quẩn oán khí thuộc về An Ninh công chúa, nàng kiêu ngạo cả đời, lại thua trên người một tên nam sủng, một xác hai mạng, không cam lòng mà chết đi.
Nàng hận Hàn Thừa Quân vô tình, cũng hận chính mình thất bại.
Thẩm Niệm cười nhạt một tiếng, vươn tay lấy gương nhỏ bên cạnh.
A.
Mắt đào hoa, mày lá liễu, miệng anh đào, mỹ diễm mà sáng ngời.
Thẩm Niệm sờ sờ gương mặt mình, cảm nhận được da thịt trơn trượt non mềm, mới gật đầu vừa lòng.
Dáng vẻ An Ninh công chúa thật sự khá tốt, tuy rằng không bằng một nửa của nàng, nhưng vẫn có thể tính là nhìn được.
Nàng vốn thuộc tộc thiên hồ*, trời sinh mị hoặc, khi hoá hình đều là mỹ nhân, sau đó lại còn bái sư tu tập mị thuật, dung mạo càng thêm kiều mị quyến rũ. Sau khi sư phụ đạp vỡ hư không, nàng chính là đệ nhất mỹ nữ của tam giới.
Tu đạo là tu tâm, nhưng đối với Thẩm Niệm, mọi thứ đều thua xa so với mỹ mạo của bản thân.
Dùng những lời sư phụ nàng từng nói với đạo lữ của người trước đây, đó là trời sập cũng có thể chống được. Nhưng nếu trời sập xuống làm hư diện mạo của ta, lão nương liền thọc một lỗ trên cái bầu trời chết tiệt kia.
Thẩm Niệm vô cùng đồng tình.
Trong lòng nàng, được nam nhân theo đuổi lại không thể vui vẻ bằng khi luyện ra một viên phục nhan đan.
Rốt cuộc, việc trước dễ như trở bàn tay, việc sau còn cần hao tốn chút sức lực.
Thẩm Niệm nhìn vào gương mặt minh diễm động lòng người trong gương.
Ánh mắt tản mạn vốn thuộc về An Ninh công chúa ngày xưa đã trở nên sắc bén hơn, giờ đây cả gương mặt càng thêm không ít phần sinh động.
Thẩm Niệm nhìn vào gương, tựa như xuyên thấu qua chính mình, nhìn về phía chủ nhân của gương mặt này.
Nàng như muốn nói, ta hận!
Người tu đạo để ý nhân quả tuần hoàn, nếu nàng đã mượn thân thể này của An Ninh công chúa để sống lại, vậy cần phải trả ơn cho nàng ấy một chút.
Tuy cục đá kia từng nói hồn phách nguyên bản đã sớm tiêu tán, Thẩm Niệm vẫn sẽ không đánh mất nguyên tắc của chính mình.
Yên tâm đi. Nàng nhìn dung nhan diễm lệ trong gương, xoa xoa ngực.
Hận của ngươi, ta đã biết.
Dường như nghe được lời bảo đảm của nàng, cổ phiền muộn buồn bực trong ngực Thẩm Niệm mới dần dần biến mất. Nàng cảm nhận được, thân thể này giờ này khắc này, mới là hoàn toàn do nàng khống chế.
Thẩm Niệm phất tay để thị nữ buông gương xuống, một bên nhận lấy thị nữ dâng trà, hơi nhấp một ngụm.
Sau khi chải vuốt rõ ràng ký ức nàng mới nhớ tới, vừa rồi bị nàng không kiên nhẫn đuổi đi, hình như, chính là cái gọi là thế giới này vai chính, Hàn Thừa Quân?
Xem ra hiện giờ, phiền toái này đã được đem đến bên người nàng.
Thẩm Niệm cũng không tính toán gặp hắn ngay lúc này.
Khoảng cách từ hiện tại đến khi vai chính được việc còn có mấy năm, nàng có rất nhiều thời gian chơi cùng hắn.
Giờ phút này, nàng tính toán làm một chuyện quan trọng khác.
An Ninh công chúa không có đầu óc, nàng lại có.
Tu chân giới tôn sùng thực lực, người không thực lực nếu muốn sống sót, phải tìm một cái chỗ dựa tốt.
Nơi này không phải Tu chân giới, nhưng tầm quan trọng của thân phận quyền lợi so với ở Tu chân giới chỉ hơn chứ không kém.
Thân phận hiện giờ của nàng mẫn cảm, muốn sống dễ chịu ở thế giới này biện pháp tốt nhất chính là ........ tìm một cái chỗ dựa thật tốt.
“Chuẩn bị ngựa, tiến cung.”
----
Giải thích * thiên hồ: “Hồ ly 50 tuổi có thể biến thành phụ nhân, một trăm tuổi thành mỹ nữ, thầy cúng, có thể biết được những chuyện cách xa ngàn dặm, giỏi về cổ mị, khiến người mê hoặc mất trí. Ngàn tuổi có thể thông với trời, là thiên hồ.” ---- 《Huyền trung ký》