Tỉ mỉ tâm tư, cẩn thận mưu lược, cố ý lấy lòng, An Ninh công chúa thực mau đã vì bị hắn làm cho thần hồn điên đảo.
Dưới sự sủng ái của công chúa, Hàn Thừa Quân dần dần có được quyền lực, trong tối đi lung lạc những người đồng bệnh tương liên trong phủ công chúa, ngoài sáng từ từ có được thế lực. Sau khi được An Ninh công chúa cầu hoàng đế cho hắn làm phò mã, Hàn Thừa Quân lẫn vào hàng quyền quý càng là như cá gặp nước, một chút một chút khiến bản thân mình trở nên lớn mạnh.
Từ sau khi trúng độc, thân thể Tấn Nhân Đế vẫn luôn không thể tốt lên, thường xuyên ho ra máu, dần dần trở thành ma ốm tay không rời thuốc.
Tính tình hắn dần càng khó lường, thường xuyên vô cớ gϊếŧ người trên triều đình, thủ đoạn càng trở nên tàn nhẫn, khiến dân oán dần dần nổi lên.
Vào một lần Tấn Nhân Đế hộc máu, mất hết sức lực mà hôn mê, Hàn Thừa Quân khuyến khích nguyên chủ vào cung. Từ sớm hắn đã cấu kết cùng địch quốc, nhân cơ hội này mượn sát thủ của địch quốc, mưu tính làm loạn hoàng cung.
Trong lần náo động này, tẩm cung hoàng đế bất hạnh bị cháy, kéo theo Tấn Nhân Đế đang còn hôn mê xương cốt không còn.
Cứ như vậy, là người mang huyết mạch hoàng gia gần nhất còn tồn tại, lại trùng hợp có thai, An Ninh công chúa bị các thần tử với tâm tư khác nhau đẩy ra trước đài. Nàng căn bản không hiểu chính sự, mà hài tử vốn là chân long huyết mạch được ủng hộ còn chưa được sinh ra, liền theo lẽ thường mà giao cho phò mã Hàn Thừa Quân xử lý tất cả sự tình.
Buông rèm chấp chính, nhϊếp chính giám quốc.
Cứ như vậy Hàn Thừa Quân liền một bước tiến lên vị trí tối cao của thế gian.
Trước lúc sắp sinh, An Ninh công chúa đều tự cho rằng đời này nàng có thể xuôi gió xuôi nước, nàng sẽ trở thành Thái Hậu, là chủ nhân hậu cung, đứng trên đỉnh quyền lợi, nàng có một vị trượng phu yêu nàng, và một đứa con trai sắp trở thành hoàng đế.
Nhưng tất cả những ảo ảnh giả dối ấy bị Hàn Thừa Quân chính tay đánh tan.
Hắn cùng vài chục thị vệ đi tới trước mặt An Ninh công chúa.
Trước mặt những người đó, hắn xé rách hoa phục của nàng.
“Nếu ngươi đã thích nam nhân đến vậy, hôm nay ta sẽ giúp ngươi thỏa mãn.”
An Ninh công chúa không thể tin tưởng mà nhìn phò mã của nàng, khuôn mặt diễm lệ lại không chịu nổi mà phủ đầy nước mắt, ôm bụng liên tục lui về phía sau.
“Hàn Thừa Quân! Trong bụng ta còn có con của ngươi!”
Nàng kêu to.
“Con ta? A! Ai biết là của ai!” Vị phò mã nàng âu yếm lại nói như vậy với nàng.
“Ngươi có biết ta ghê tởm ngươi đến mức nào không?”
Đau đớn dần dâng lên từ bụng nhỏ làm An Ninh trở nên bất an, nàng cầu xin Hàn Thừa Quân giúp nàng gọi bà đỡ, khuôn mặt hắn lại thay đổi thành dáng vẻ nàng chưa bao giờ gặp qua, hờ hững, không hề có bất cứ hành động nào.
“Mỗi phút giấi cùng ngươi ở bên nhau đều khiến ta cảm thấy buồn nôn, ta làm sao có thể để một cái nghiệt chủng dơ bẩn như vậy sinh ra?”
Một chân hắn nghiền trên bụng nàng.
Không ngừng xoắn chặt đau đớn ở bụng nhỏ làm An Ninh dần dần mất đi ý thức, cuối cùng, lưu lại trong mắt nàng là một đôi mắt đầy lạnh nhạt chán ghét, cùng một đám thị vệ nhằm vào nàng nhào tới.
“Nhớ đến năm đó ngươi xem thường ta, vũ nhục ta, hiện giờ ta đứng trên vạn người, đem ngươi nghiền chết.”
Đó là cả đời nguyên chủ.
Trước đây nàng làm ác, cuối cùng rơi vào kết cục chết không nhắm mắt, xem như đều là gieo gió gặt bão.
Thẩm Niệm nâng tay lên, xoa xoa ngực.
Lụa mỏng từ cổ tay trượt đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay màu sữa bò tinh tế, bóng loáng.
Theo lời nói của cục đá kia, những người nàng có thể mượn thân đều bị vận xấu quấn thân, những người như thế vừa không có khí vận, vừa không được Thiên Đạo yêu thích, lại còn bị người ghét một cách dễ dàng. Cũng bởi vì như vậy, nàng mới có thể thay thế được.