Vệ Uyển lắc đầu, lẩm bẩm nói thuốc, thuốc.
Nghe vào trong tai lại thành muốn, muốn.
Tạ Ninh như ngừng thở, anh đã tỉnh rượu được tám chín phần, lúc này giống như có người dùng diễm sắc hung hăng đâm vào anh một chút.
Khách quan mà nói, Vệ Uyển không xinh đẹp khiến người khác phải kinh diễm như trưởng phòng quan hệ công chúng ở khách sạn, nhưng mà trên người cô có rất nhiều nguyên tố và nhân tố vượt xa những người phụ nữ khác.
Tạ Ninh dựng cô dậy, lấy chăn che lên đùi cho cô, sau đó móc ra thuốc giải rượu ở trong túi.
“Tới, uống thuốc.”
Vệ Uyển không nghe lời, cô như đang tự mình đấu tranh trong hỗn loạn.
Đầu cô chui vào trong một góc của sô pha rồi vùi vào hai tay mình.
Tạ Ninh chỉ đành đi qua ngồi xuống, nâng người dậy, tay anh chỉ cảm nhận được sự mềm mại, trơn trượt mà nóng bỏng của cô.
Anh dùng sức nhéo cằm cô để cô mở miệng, viên thuốc tròn nhỏ màu xanh lục được hai ngón tay của anh đưa vào trong miệng.
Đôi môi đỏ bị bắt mở ra, đầu lưỡi phấn hồng ẩm ướt ở bên trong, hàm răng chỉnh tề trắng tinh, ngón tay anh đυ.ng vào đầu lưỡi mềm mại ướt áo.
“Ngoan, nuốt vào."
Vệ Uyển không nuốt xuống nổi, cô suýt thì nôn ra.
Tạ Ninh tự trách bản thân không suy xét chu toàn, một tay anh ôm lấy cô sợ cô trượt xuống sàn, tay kia lấy chai nước khoáng trên bàn.
Vệ Uyển nằm trong lòng ngực anh, rêи ɾỉ ra tiếng.
Vào trong tai Tạ Ninh khiến anh khó nhịn, như thể tiếng rên của cô có ma lực vậy.
Anh mở nắp chai nước rót vào trong miệng cô, Vệ Uyển lắc lư tránh né như một đứa trẻ, nước lạnh đổ ra tứ tung.
Nước từ trên cằm cô chảy xuống, xuôi theo cần cổ thon dài làm ướt một mảng áo màu hồng nhạt.
Ngực Vệ Uyển phập phồng lên xuống, áo ngực màu hồng nhạt trập trùng theo.
Huyệt thái dương của Tạ Ninh giật giật đầy nặng nề, anh hạ nhẫn tâm bóp lấy miệng cô, rót nước thẳng vào trong.
Vệ Uyển đau khổ sặc ra tiếng, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt, vừa thê thảm lại vừa đáng thương.
Cuối cùng cũng nuốt toàn bộ thuốc xuống.
Trình tự đút thuốc trị cảm được lặp lại thêm lần nữa,
Tạ Ninh hít sâu một hơi, ôm người tới tận giường, đắp chăn cho cô.
Anh xoay người đi vào trong phòng tắm lấy khăn lông đã được thấm nước ấm lau mồ hôi cho cô, thầm nghĩ chỉ có thể chờ thêm chút nữa xem như thế nào.
Anh hy vọng Vệ Uyển chỉ là thuần túy không chịu nổi cồn, bị lạnh sau khi hoạt động mạnh rồi còn bị gió lạnh thổi vào, anh lấy thuốc lá ra, chống đầu nhìn bên kia.
Vệ Uyển không ngừng đá chăn, tứ chi không ngừng cử động, vặn xoắn vào nhau.
Gối đầu ướt một mảng, nước mắt của cô cũng rớt xuống, ngực bắt đầu cảm thấy ngứa ngứa.
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha