Rõ ràng cô uống không bao nhiêu, nhưng từng đợt ghê tởm nôn nao ở dạ dày cứ quặn lên.
Vệ Uyển phóng như bay tới WC, quỳ xuống nôn khan cạnh bồn cầu, nhưng không nôn ra được cái gì cả.
Bởi vì buổi tối nay cô cũng chưa ăn cái gì, chỉ gắp thức ăn, phục vụ cho Tạ Ninh.
Mới vừa đứng dậy, cô thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người hơi lảo đảo.
Cô chống vào tường, chậm rãi lết tới cạnh giường.
Máy sưởi trong phòng thổi khiến cô cực kỳ không thoải mái.
Làn da cô như bị khô nứt, cảm thấy nơi nào cũng khô khốc.
Vệ Uyển chịu đựng rất lâu, muốn ngủ nhưng không ngủ được, trong khi trước kia chỉ cần uống nhiều một chút là có thể ngủ rất ngon.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu như có một ngàn một vạn sợi tơ, miệng khô khốc, trên mặt như đang bốc lửa.
Vệ Uyển cảm thấy có chút không thể khống chế được bản thân, nghĩ như thế nào cũng đều là những hình ảnh đó.
Trong chốc lát là hình ảnh Tạ Ninh xắn tay áo lên mời rượu người khác, lát sau là hình ảnh anh gục đầu trong phòng vệ sinh, hàng mi dài của người đàn ông còn dính bọt nước, còn cả đôi môi mỏng của anh.
Cô dùng sức nắm lấy khăn trải giường và hét lên, giận dữ ném gối đầu xuống sàn.
Lúc này có người gõ cửa, là giọng của Chu Linh Linh, cô ta hỏi cô đã ngủ hay chưa.
Vệ Uyển vùi mình vào trong chăn không thèm đáp lại, hồi lâu sau, bên cạnh mới phát ra tiếng đóng cửa.
Buồn bực chịu không nổi, Vệ Uyển tìm di dộng của mình.
Từ trên giường cô rớt xuống thảm, phát ra tiếng vang trầm trọng nhưng cô không hề cảm thấy đau chút nào.
Cô gọi điện thoại cho Đại Chiêu nhưng lại tắt đi luôn, sợ giọng nói của mình quá kỳ quái nên cô sửa thành gõ tin nhắn.
Rõ ràng là di động đang ở trong tay mình nhưng ngón tay cô vẫn không nghe lời, luôn đánh sai.
Rốt cuộc cũng nhắn ra một câu: “Cậu có thuốc giải rượu không?”
Nhưng thực ra lại đánh thành thuốc chữa hiểu biết.
Đại Chiêu gọi điện thoại cho cô nhưng bị cô cúp máy ngay lập tức, cô nhắn tin cho hắn ta bảo hắn treo thuốc trên cửa là được.
Không biết đã qua bao lâu, trong mơ hồ cô cảm nhận được có thứ gì đó đang rung, rung sát đầu cô liên tục, không ngừng một khắc.
Vệ Uyển bới tìm di động, lung tung đυ.ng vào nút nghe máy, đầu kia là giọng nói rất trầm tĩnh: “Vệ Uyển sao? Tôi đang ngoài cửa, mở cửa.”
Thật vất vả mở cửa ra, thân thể cô ngã xuống nhưng được người khác ôm chặt.
Vệ Uyển dựa cả người lên sô pha, đầu lấy cánh tay làm gối, hai cái đùi dưới váy xoắn chặt vào nhau.
Bóng hình của Tạ Ninh bao phủ cô từ trên xuống, anh vươn tay ra, kéo làn váy đang bị vén lên tận bắp đùi của cô xuống.
“Vệ Uyển, cô không sao chứ?”
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha