Editor: Hoa Trên Trấn
Đọc tại s1apihd.com: hoatrentran
Giải Dật giơ tiền, xem nam nhân kia sắc mặt âm trầm xuống mấy phần, giống như là muốn gϊếŧ người vậy, ngại là tiền thiếu?
Quả thực, nhìn đi nhìn lại, gương mặt anh tuấn, đẹp đẽ đến như vậy, một lần cũng phải hơn tám ngàn đi, cậu liền thò tay vào trong túi, móc móc vài cái, tại một bên khác trong túi móc ra năm mươi đồng nữa, đem số tiền này cùng nhét vào tay Lý Vũ Trạch. "Cần nữa không, tôi thật không còn nữa, không tin anh có thể lấy túi ra kiểm tra."
Giải Dật thật muốn khuyên hắn, lần tới làm ăn thì nên đánh giá thị trường trước đi, như cậu đây - con ma nghèo này cũng không trả nổi.
Lý Vũ Trạch xem trong tay 250 đồng, trên mặt cảm xúc biến hóa không ngừng, như là bị cái gì vô cùng nhục nhã vậy. Lý Vũ Trạch liền vung tiền, chỉnh trang quần áo chút rồi rời đi.
"Tính cách còn rất hòa phóng, đại gia, đến tiền cũng không cần." Giải Dật vén chăn lên, thò chân xuống dưới đất, đi nhặt tiền. Chân mới chạm đất, eo giống như là bị ai đó bổ trúng, đau khiến cậu kêu to, đổ về phía trên giường.
"Thành ma mà vẫn còn cảm giác được đau à?" Giải Dật xoa xoa cái eo, đau, quá là đau. Có thể là vừa nãy động mạnh. Chỉ cần nhớ đến chút là cậu không thoải mái cả người ngứa ngáy, khó chịu hận không thể đập người kia.
Giải Dật, suốt hai mươi năm qua vẫn luôn coi mình thẳng, ngược lại giờ đây lăn giường với người ta, quan trọng người kia là nam. Giờ này thì chính mình là nam qua lại với nam.
Giải Dật, sảng khoái thì rất sảng khoái, thế nhưng đau cũng rất là đau. Cậu rúc ở trong chăn, thở đều đều, ngủ thϊếp đi.
Tỉnh lại sau giấc ngủ đã là chín giờ sáng, điện thoại trong tay vang lên không ngừng, cậu đã sớm quên mình đã chết, còn tưởng rằng tối hôm qua mộng xuân, tiện tay cầm điện thoại di động lên nghe điện thoại.
"Này, bây giờ là mấy giờ rồi? Làm cái gì còn chưa tới? Nói cho cậu biết, bây giờ, con trai của chủ tịch tiền nhiệm đến công ty chúng ta nhậm chức, nghe nói là cái vị này tính cách siêu tệ đấy."
Giải Dật nghe đầu bên điện thoại thấy giọng nói nam rất lạ, dấu chấm hỏi bay đầy đầu, "Cậu là ai đấy? Tôi không phải là bị sa thải rồi sao?"
"Cậu ngủ mơ à, tôi là lão Cát đây." Vị kia sốt ruột nói: "Cậu trong mơ, mơ thấy bị sa thải à? Cậu không tới là thành sự thật, nhất định sẽ bị sa thải."
"Được được được, tôi lập tức đến." Giải Dật đầu óc mơ hồ cúp điện thoại, nhìn trên màn hình ghi chú, "Lão Cát?"
Cái tên này cậu quen biết, này không phải là cậu gần đây viết tiểu thuyết ngôn tình, bên trong thì người này là bạn thân nữ chính? Về cái tên, cậu lười nghĩ, lấy luôn "lão Cát", gọi "lão Cát".
Cậu cảm giác tình huống không đúng cho lắm. Cậu liền liếc mắt một cái, nhìn căn phòng, trong phòng trang trí cũng giống cậu miêu tả, khi viết tiểu thuyết ngôn tình, bên trong chương 1: Nữ chính cùng nam chính say rượu, xảy ra chuyện bất ngờ trong phòng.
Cậu không tin, chống nạnh đi xuống giường. Trên đất thấy được một cái ba lô màu đen, đó là tối hôm qua cậu mang tới.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất mở ra, thấy được bên trong chứa một bộ đồ làm việc của nam.
Giải Dật cả người cứng ở tại chỗ.
Cậu viết quyển kia là ngôn tình một thai tám bảo. Thiết lập nhân vật của nữ chính đặt ra là, ban ngày nhân viên văn phòng thuần khiết, buổi tối đến bar là nữ vương nhỏ, gợi cảm nóng bỏng.
Một lần bất ngờ, bị người bỏ thuốc, cũng bởi vì hình dáng giống bạch nguyệt quang của nam chính, bị đem đến căn phòng, đêm xuân một lần, sau mang thai tám bạn nhỏ của nam chính.
Giải Dật như bị sét đánh, chính mình lại xuyên vào tiểu thuyết của mình, trở thành nữ chính?
Khi tiếp thu được cái này, cậu mới nhận ra là không còn đường về nữa rồi.
Cậu lần thứ hai xác nhận một lần, tiểu bảo bối (tiểu jj:))) của mình vẫn còn, hơn nữa không có biến thành người song tính, mà ngày hôm qua cậu thành thụ...
Đột tử xuyên qua, đây chắc cũng tính là một đặc ân nhỉ, nếu như coi, viết một cuốn tiểu thuyết có thể kiếm lời, đem tiền trả góp mua nhà toàn bộ trả, có thể xuyên qua cái người kia vẫn là chính mình.
Xuyên thì xuyên đi, nhưng mà tại làm sao mà đến một cái hệ thống hay là bàn tay vàng cũng không cho một cái? Chính mình không được để chết.
Chính tại đây, cậu nhất định không chuẩn bị chết lại một lần nữa đâu, lão Cát cho cậu vài tin tức, giục cậu chuẩn bị mau, nhanh chóng tới công ty, nghe nói ông chủ có việc trì hoãn, muộn một tiếng đồng hồ mới đến, bộ ngành lãnh đạo cho bọn họ muộn một canh giờ nghênh tiếp mới tổng tài. Cậu vẫn còn có cơ hội kịp giờ.
Giải Dật lấy lại điện thoại di động, nhanh chóng thay quần áo, cậu ở trong lòng an ủi mình, xuyên vào tiểu thuyết rác của mình, xác định là bị khổ, cũng may là tình tiết có chuyển một tí, không cần phải sinh con.
Hơn nữa trong thực tế, công việc cũ của cậu là nhà thiết kế, thiết kế giày thể thao, cho nên cậu cũng đặt ra nữ chính cũng là nhà thiết kế. Là làm nghề cũ, không sợ không có cơm ăn.
Trong tiểu thuyết chương 1: Nữ chính cùng nam chính ngủ với nhau. Ngày thứ hai đi tới công ty, phát hiện nam chính là tổng tài công ty của mình, sau đó tổng tài coi cô là thế thân mang về nhà, nhưng cô không muốn làm thế thân, liền áng chừng cùng với tám bánh bao trong bụng xuất ngoại.
Nhưng bây giờ mình sẽ không mang thai, cũng sẽ không có còn ngủ cùng tổng tài, có thể thanh thản ổn định công việc tại công ty, coi như là trời cao cho mình một lần làm lại từ đầu cơ hội, cũng rất tốt.
Mặc quần áo tử tế, tâm lý của cậu ổn định cũng xong, thật vui vẻ đi công ty.
Đến của công ty, cậu phát hiện rất nhiều nhân viên đứng ở bên trong đại sảnh tầng một, làm sao biết sẽ chỉnh tề, ngay ngắn như vậy? Biết trước thì giờ không ngại..
Giải Dật đi vào bên này, bị lão Cát kéo, "Cậu cuối cùng cũng coi như đến, ngày hôm nay tất cả mọi người bận, cậu cũng quên đi quẹt thẻ, chờ cuối tháng liền nói mình ngày hôm nay quên đánh thẻ, không chừng cuối tháng còn nhận danh hiệu chuyên cần."
"Thật là biết đầu cơ trục lợi, không hổ là mình viết ra nhân vật." Giải Dật thấp giọng nói một câu. Ở đây có chút ầm ĩ, lão Cát không nghe thấy.
Cậu đứng tại chỗ cùng lão Cát hàn huyên một hồi, muốn biết một ít từ lão Cát những chi tiết nhỏ mà cậu không viết, miễn là cố gắng không làm mình bị lộ, không phải nữ chính.
Đang nói, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, Lý tổng đến. Giải Dật nhanh chóng dừng lại, cùng mọi người cùng nhau nghênh tiếp lãnh đạo mới.
Lý tổng không làm cái gì quá lớn, không quá phô trương, không có giống bên trong phim truyền hình, trong tổng tài rất khoa trương áo khoác hờ trên người, mang theo bốn, năm vệ sĩ bên người, một người thì bung dù tay mở cửa xe..... Cũng chỉ là tự mình lái xe tới.
Lý Vũ Trạch đi vào trong công ty, nhìn thấy có nhiều như vậy nhân viên đón tiếp hắn, trên mặt hiện ra chút khó chịu, "Không đi công tác, làm việc đi. Mọi người đứng ở chỗ này tắm nắng à?"
Mấy vị quản lí chi nhánh tổ chức nghênh tiếp Lý Vũ Trạch, tất cả đều sợ hãi lau mồ hôi, nhanh chóng nịnh hót: "Tất cả mọi người nghe nói lãnh đạo mới là Lý tổng, đều không kìm lại được kích động, nghĩ thầm muốn tới đón tiếp ngài, tôi làm cho bọn họ tản đi ngay đây."
Lý tổng liếc hắn một cái, cũng không muốn để ý đến hắn, tự mình bước chân dài đi hướng thang máy.
Theo hắn, càng đi càng gần, Giải Dật cũng nhìn rõ ràng mặt của hắn, cái người kia chính là tối hôm qua cùng cậu trong căn phòng nghỉ, làm. "Quần áo, vũ nam..."
Cậu hít vào một hơi sâu, sợ sệt núp vào phía sau lão Cát.
Lão Cát bị động tác này của cậu làm cho khó hiểu, "Cậu làm sao làm bộ thẹn thùng vậy? Bình thường cũng đâu như vậy, nếu như bị Lý tổng nhìn thấy cậu đang trong bộ dáng này, cẩn thận tiền đồ của cậu."
Giải Dật bám vào quần áo sau lưng của lão Cát, ở trong lòng rít gào: Tôi muốn nói cho cậu biết là, tối hôm qua, tôi không chỉ có ngủ cùng hắn, mà còn làm cùng hắn đã thế lại nhét vào trong tay hắn 250 đồng, cậu có cảm thấy được tôi là chắc chắn sẽ chết rất thê thảm hay không?