Xuyên Vào Truyện Sinh Tử Sinh Tể Tể

Chương 1

Editor: Hoa Trên Trấn

Chỉ đang tải tại s1apihd.com: hoatrentran

Thức khuya có thể gây đột tử.

Giải Dật đột tử, từ trước tới nay không quan tâm tới vấn đề này, không bao giờ coi nó là chuyện gì to tát. Ấy vậy mà lúc chết rồi mới cảm thấy mình thật là ngu ngốc.

Trước mắt của cậu đen kịt một màu, thân thể như là trong suốt, trôi bồng bềnh, trong đầu không ngừng chiếu lại cuộc đời mình.

Từ nhỏ tư chất bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm nhà thiết kế, bị người ta vu oan tiết lộ bản thiết kế của công ty, liền bị sa thải. Hồi trước cậu mua nhà, giờ thiếu lượng lớn tiền trả góp, cậu đành lựa chọn viết truyện online mưu sinh.

Viết truyện online cũng tạm thôi, cậu tất nhiên là không nên vì kiếm lời, mê tiền mà viết truyện tam quan bất chính, cũng chính là gần nhất bị mọi người phùn tào trào phúng truyện một thai tám bảo.

Cuối cùng bởi vì viết thứ này rồi gặp quả báo, đột tử trong nhà.

Giải Dật cảm thấy mình chết quá không đáng, sớm biết thế không bằng đi tìm phú bà bao nuôi.

Có thể là do tâm cậu không chịu chết như vậy, cậu xuyên việt.

Cậu cũng không biết trôi bao lâu, bị từng trận ồn ào của tiếng nhạc đánh thức, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn trước mắt lấp lánh ánh đèn, đám người đung đưa, còn có trên sân khấu có vũ công nhảy thoát y...

Địa ngục disco? Ở đây cũng sung sướиɠ, biết sớm một chút thì chết nhanh cho rồi, không cần ở nhân gian chịu khổ.

Cậu còn kịp cao hứng một phút, thân thể chấn động mạnh một cái, l*иg ngực của cậu như hỏa thiêu nóng lên, rất nhanh cái loại nhiệt độ này liền lan tràn đến toàn thân.

Cậu thở hổn hển lảo đảo che lấy ngực, cảm giác như tình huống của mình không tốt lắm, cái bộ dáng này của chính mình, thật giống như, thật giống như là trong tiểu thuyết bị người ta hạ xuân dược, dáng dấp rất giống. Không thể nào!

Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể của mình, kết quả càng thêm khϊếp sợ, chính là mình xuyên đến, trên người mặc váy!

Váy ngắn màu đỏ bách diệp, vớ cao màu đen thật chặt bao lấy đôi chân trắng nõn, trên chân đi một đôi giày da kiểu dáng nữ, người mình biến thành con gái?

Thừa dịp ánh đèn tối tăm, cậu lặng lẽ sờ soạng một chút, hoàn hảo, tiểu bảo bối vẫn còn, chỉ là nhỏ đi rất nhiều, thế nhưng vẫn còn có thể dùng là được.

Giải Dật sở dĩ biết đến nó còn có thể dùng được, là bởi vì nó hiện tại đã hoàn toàn ngẩng dậy lên.

Không được, nơi này không thể chịu đựng được nữa, thân thể của cậu đã sắp chịu đến cực hạn.

Giải Dật lau mồ hôi trên đầu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm cửa ra, lại bị người từ phía sau lôi cánh tay.

Người đang vô cùng nhạy cảm, Giải Dật cả người run một cái, chán ghét quay đầu nhìn lại, thấy được một cái đầy mặt thịt mỡ, nụ cười hèn mọn của nam nhân.

Đại thúc phảng phất dùng đôi mắt ở trên người hắn đảo một vòng, "Em gái uống nhiều rồi sao? Để anh trai đưa em về nhà đi."

"Không cần." Giải Dật vốn định lạnh lùng trả lời hắn ta, nhưng là phát ra âm thanh thật là yểu điệu, giống như là mèo nhỏ mềm mềm, dẫn tới cái người kia càng thêm hưng phấn.

Giải Dật sợ sệt dùng sức hất tay của hắn ra, hướng tới phía của cửa ra mà chạy, cái người kia cũng không từ bỏ, đẩy ra đoàn người đuổi theo cậu: "Em gái, anh không phải là người xấu, em gái đừng sợ gì nha~."

Giải Dật càng chạy chân càng oải, cậu chạy gấp đến sắp phát khóc rồi, tuy rằng cậu chỉ mặc đồ nữ, thế nhưng cậu lại cảm nhận được chân thực cái cảm giác của phụ nữ khi bị mấy người xấu xa đuổi theo. Thật đáng sợ!

Cậu giơ tay vuốt tóc tai, đem tóc giả kéo, muốn cho người đuổi theo cậu nhìn thấy cậu là nam mà đừng đuổi nữa, nhưng trái lại người phía sau lại càng thêm hưng phấn!

Giải Dật chân chạy hai bước tiếp, thật sự là không còn sức nữa, thân thể không điều khiển được, ngã người về phía trước. Chẳng lẽ mình ngày hôm nay tàn đời ở nơi này sao?

Chính cậu đang vô cùng hoảng mà lúc ấy, lại nhào vào trong l*иg ngực một người, cái người kia l*иg ngực rất rắn chắc, tràn đầy cảm giác an toàn, cậu dùng đôi mắt đầy nước nhìn mắt người kia một cái. Trông thật là đẹp trai, kia mặt mày, kia khí chất giống như bá đạo tổng tài từ trong tiểu thuyết của cậu viết, quả thực, như một cái khuôn đúc đi ra.

Cậu hiện tại đầu óc không có còn suy nghĩ nào quá nhiều, chỉ là bây giờ nếu bị gì thì người này vẫn hơn là so với đại thúc mặt mỡ kia rất nhiều.

Trong đầu nghĩ như thế, hai cái tay liền không an phận nâng mặt nam nhân lên, dùng sức hôn lên.

Cậu như một con người vừa ở dưới mặt trời chói chang phơi cả ngày trời, người khó chịu, nóng nực; rốt cuộc tìm thấy một bình nước, liều mạng mà hướng nam nhân đòi lấy giải khát.

Động tác của cậu quá lớn, khiến những người chung quanh hoan hô, có vỗ tay, có gào hét còn có cả tiếng huýt sáo cổ vũ.

Vừa mới thấy, đại thúc mặt mỡ vô cùng phẫn nộ, liền quay đầu đi.

Nam nhân sắc mặt lạnh nhạt, trên người lộ ra một luồng khí lạnh "người sống chớ tiến lại gần", coi như tại đây chen chúc một tí, cũng không có ai dám tới gần, có thể cố tình có một cái không gian không có mắt người, tiến vào trong ngực của nam nhân kia một tí.

Cậu tất nhiên là nên đem người nam đẩy ra, nhưng cậu trong l*иg ngực người kia, cảm nhận từ l*иg ngực đến mặt mày người này đẹp đến mức lay động thần linh.

"Hừm, quá giống." Ý nghĩ này trong đầu Lý Vũ Trạch chợt lóe lên, chờ cậu phục hồi tinh thần.

Này rõ ràng cho thấy bị người ta hạ thuốc, Lý Vũ Trạch lúc mọi người ồn ào trong bar, kéo cậu vào một căn phòng nghỉ.

Trong căn phòng, ném Giải Dật xuống giường, đè lên người cậu, dùng sức nắm lấy cằm đối phương, tỉ mỉ quan sát này mặt của đối phương.

Lý Vũ Trạch yêu thích Bách Duyệt, việc này không ít người biết đến, cho nên thường thường có những người hướng tới vị trị bên cạnh hắn, nhét một người có tướng mạo giống với Bách Duyệt vào bên hắn.

Lý Vũ Trạch luôn luôn tỏ thái độ là muốn những người kia là đối Bách Duyệt sỉ nhục, thế nhưng, có thể người trước mặt mang đến cho hắn một cảm giác lạ như là hấp dẫn người vậy, trên thân người này thật giống có một loại ma lực, làm cho hắn không dời nổi mắt.

"Là ai kêu tới?" Lý Vũ Trạch ngón tay cái nhẹ nhàng cọ cọ môi Giải Dật, khiến miệng cậu bôi son đỏ mà nhòe đi một tí, lộ ra phía dưới hồng nhạt.

Nói đến gương mặt Giải Dật cùng Bách Duyệt cũng không phải là giống nhau quá, thế nhưng vẻ mặt của cậu có nét gì đó cũng rất tương tự.

Giải Dật căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, đầu không suy nghĩ được cái gì, cậu lấn tới, vồ lấy cổ áo của Lý Vũ Trạch, tiếp tục hôn môi: "Muốn."

Lý Vũ Trạch bị Giải Dật ôm lấy, tâm như bị lông cọ cọ làm buồn buồn, làm ngứa ngứa, ma xui quỷ khiến xui rủi thế nào khiến Lý Vũ Trạch nắm cằm Giải Dật lên: "Như vậy muốn thì tự chính mình làm. Không nói thì thôi, nếu nói thì nói cẩn thận, coi như chúng ta làm chút chuyện, tôi cũng sẽ cho cậu toại nguyện."

Giải Dật cả người run run, cậu cảm giác mình giống như là một miếng thịt bò vừa mới nướng, bốc lên mùi thơm, rắc muối cùng tiêu đen, chỉ chờ người nhanh chóng cắn một cái.

Lý Vũ Trạch vươn ngón tay, dùng đầu ngón tay hồng nhạt, câu một chút thắt lưng của cậu: "Đây chính là tôi muốn."

Sau hết thảy điên cuồng, Lý Vũ Trạch không nghĩ tới vật nhỏ này rất ngon, trước hắn chỉ là đem Giải Dật là Bách Duyệt thế thân, nhưng, làm thời điểm này lại một chút cũng không có tưởng đó là Bách Duyệt.

Mặc dù lần này rất sung sướиɠ, nhưng trong lòng hắn dường như có chút hối hận.

Hắn sợ Giải Dật sẽ khóc lóc, ép hắn không cho hắn đi, bắt hắn chịu trách nhiệm, làm xong hắn trực tiếp đứng dậy.

Giải Dật thấy Lý Vũ Trạch mang quần áo nhưng chưa đi ra, giống đang chờ cái gì, cậu nhìn về phía quần áo Lý Vũ Trạch, cùng đêm đó từ bar đi ra. Quần áo, vũ nam, vũ nữ không khác nhau lắm, đều là tây trang màu đen, người này là vũ nam.....

Đến lượt Lý Vũ Trạch suy nghĩ, lẽ nào là muốn thu phí? Sau khi đi lấy quần áo của mình, bàn tay chạm vào cái ví nhập khẩu, muốn cho Giải Dật một khoản tiền, sau đó không cùng dây dưa cái gì, chuyện ngày hôm nay tất nhiên càng không cho nói ra.

Hắn quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Giải Dật căn bản không có muốn kề cận cùng hắn, trái lại đầu cậu dựa vào đầu giường, đánh giá xung quanh.

Giải Dật cảm giác được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cậu có chút lúng túng, liếc mắt nhìn Lý Vũ Trạch một cái: "Anh đi đi."

Lý Vũ Trạch hơi nhướng mày, không biết cậu này là đang làm cái trò gì, cố ý làm bộ không quan tâm để rồi thu hút sự chú ý của hắn?

Giải Dật nhìn nam nhân này tướng mạo đẹp, khẳng định trị giá không nhỏ.

Giải Dật không có tiền, suy đoán chắc cũng không ai hoá vàng mã cho mình, cậu chỉ có thể giả ngu, lăn qua bên giường sờ sờ váy đỏ, mò tới hai trăm đồng, cậu đem tiền nhét vào trong tay Lý Vũ Trạch. "Kìa, anh cũng trở lại xe đi, muộn quá rồi, người ở một mình dễ gặp nguy hiểm."