Thế là chuỗi ngày kết thân giữa tiểu An và dì Ý bắt đầu. Em nhỏ luôn đề phòng người lạ, nay mỗi ngày đều được tặng quà, tiếp xúc với sự nhỏ nhẹ cùng ánh mắt luôn trìu mến nhìn em của bà, em như chú thỏ nhỏ gỡ bỏ mọi rào cản mà lấp ló bộ lông mềm mại để người đối diện vuốt ve được mình.
Phòng bệnh em nhỏ có cái cửa sổ có thể nhìn thẳng từ hành lang vào trong phòng, ai ai đi ngang đều không khỏi ngước nhìn bé con đang ngồi trên giường, một phần không khỏi cảm thán vẻ xinh đẹp của bé con này, phần vì tiếng cười đầy ngọt ngào phát ra không ngớt từ căn phòng này.
Xung quanh khung cảnh bệnh viện đầy nỗi lo âu, thấp thỏm từ bệnh nhân đến người thân, có tiếng trẻ nhỏ cười đến vui vẻ như vậy, làm xua đi bớt cảm giác tang thương của nơi này, làm lòng ai cũng không khỏi bớt chút lo lắng.
Cô chú phòng bên cũng hay sang chơi cùng bé con người gặp người thích này, họ đau lòng khi nhìn thấy tiểu An còn nhỏ đã phải "gánh bệnh" trên người, đau đớn trên cơ thể không cách nào che giấu, bé con khi chích kim hay uống thuốc đều không quấy phá hay khóc loạn. Ngoan như vậy ai mà kiềm lòng thương tiếc cho được.
Đang xem phim thì điện thoại reo, cái tên trên màn hình làm em nhỏ có chút tò mò. Tên điên?
Người đầu dây bên kia nói chuyện khá lớn tiếng, ngay cả khi không bật loa, em vẫn nghe rõ tiếng gầm gừ phía bên kia truyền tới. Có vẻ là giọng một người đàn ông.
Cuộc điện thoại kết thúc trong sự căng thẳng, mặt bà như phủ kín mây đen, hàng mày chau lại, tay thì siết chặt nào còn nét ôn nhu, vui tươi bên mọi người.
Ôm mặt thở dài, bà vốn buông bỏ mọi thứ để chạy sang đây bắt đầu một cuộc đời mới. Kẻ " ngoài lề " cùng chồng bà lại như hai con đỉa cứ bám riết không tha. Đúng là trên đời có những người đã cố dành những thứ thuộc về người khác cho bằng được, đến lúc nắm trong tay lại không biết dừng mà còn nhăm nhe đòi luôn cả mạng người ta. Đúng là thứ không biết điều!
Nhà ba người ba tính cách, nhưng thằng con lại là người không phải lo nhất trong nhà. Lúc còn nhỏ thì trầm tính, không để ai trong mắt. Gia cảnh tốt, học hành, thể thao hay thi thố đều thử qua, nên mọi thứ trong mắt thằng nhóc này đều không đáng nhắc tới. Nhóc con này như đứng trên đỉnh thức ăn từ khi còn nhỏ vậy.
Lúc học cấp hai cũng là lúc gia đình bà xảy ra lục đυ.c. Chuyện nɠɵạı ŧìиɧ trong nhà lộ ra khi tiểu tam của chồng không kiêng nể ai mà tới tận nhà " hỏi thăm ". Tức giận, thất vọng giăng đầy tâm tư bà. Tự hào vì gia đình nhỏ tuy không thân thiết mấy, nhưng con ngoan, vợ chồng cũng không cãi vã làm bà không ngờ tới việc tình cảm vợ chồng rạn nứt cũng vì người ngoài chen vào.
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng cơn tức không thể nào nguôi được . Ả đàn bà còn không biết liêm sỉ mà bấu víu lấy chồng bà mà khóc nấc lên, miệng luôn mồm xin lỗi người vợ vì mình đã quyến rũ chồng cô ta nɠɵạı ŧìиɧ. Đúng là đồ hạ tiện, mở miệng không thấy xấu hổ!.
Xoay người lên lầu, bà nhìn thấy con mình tựa vào lan can nhìn xuống dưới, dáng vẻ như chứng kiến trò hay. Bà chợt buồn cười, cũng đôi phần hả hê khi bà sinh được một đứa con trai vô cùng tài giỏi, mà đứa con này còn là đồng minh của bà.
Vào phòng sửa soạn đồ đạc vào vali, bà cùng con mình xuống lầu. Trước khi đi, bà nhìn thẳng vào người đàn bà đang được chồng mình vỗ về mà nói
"Cô nên cầu cho ông trời để người đàn ông của cô không gặp người phụ nữ nào đẹp hơn, nũng nịu hơn cô. Cũng chúc cô ráng sinh được đứa con trai tài giỏi hơn con của tôi để thừa hưởng số gia tài này".
"Còn anh, người phụ nữ anh muốn cũng đường hoàng đứng bên cạnh anh rồi. Còn người thừa kế anh chọn chưa chắc đã muốn ở cùng anh đâu. Ráng chăm sóc con tôi cho tốt, không thì người thừa kế tài giỏi mang trong mình giọt mâu của anh chạy mất thì không có ai thế chỗ được đâu".
Bà mỉm cười rồi quay lưng đi mất, bỏ lại ba khuôn mặt với ba biểu cảm khác nhau. Kẻ thì tức, người thì lo lắng, chỉ riêng nhóc con kia lại nhếch miệng cười. Ai cũng nghĩ tính cách điên khùng này là của ba hắn, nhưng chỉ có hắn biết rõ, tính cách này đến từ ai.