Bế bé con vệ sinh cá nhân xong, Phil dương dương đắc ý mà bế em xuống lầu. Đống lộn xộn hôm qua được người bên dịch vụ vệ sinh dọn sạch sẽ, bé con nào đó lại tưởng Phil phải thức suốt đêm dọn dẹp, lòng càng bứt rứt hơn, mặt cúi hẳn xuống không dám nhìn Phil.
Đặt em xuống ghế, Phil khẽ xoa nhẹ đầu em. Bước chân vào bếp, theo thói quen múc đồ ăn trong nồi vào dĩa, Phil biết rõ rằng số đồ ăn này là của mẹ nấu cho, thay vì để hắn xài tiền hoang vào đống đồ ăn lung tung, thì với mẹ, cơm nhà vẫn là sự lựa chọn số một đi.
Từng dĩa thức ăn nóng hôi nổi được bưng ra, đầy đủ rau, cá lẫn thịt. Phil không kén ăn, sức ăn lại rất lớn nên thường mẹ hắn nấu rất nhiều, lượng đồ ăn như này thêm một người ăn chắc chắn không thành vấn đề.
Đôi mắt em lóng lánh nhìn chằm chằm dĩa thịt. Phil biết rõ bé con này rất kén ăn, món không ăn được lại nhiều vô số. Có vẻ như em tính chỉ động vào món thịt, ngó lơ dĩa rau với cá ngay từ khi hắn mang ra kia mà.
Động đũa gắp hết hành trong món thịt vào chén mình, làm bé con trố mắt nhìn ai kia, sao anh biết mình không ăn được hành nhỉ?
Bé con im lặng nhìn người lớn hơn đang làm đầy chén mình, Phil hết dẻ cá, rồi sang gắp hành, rồi lại gắp rau, có vẻ em không cần động đũa đâu nhỉ ?. Phil biết rõ bé con chỉ thích thịt, nhưng hắn không thể quá nuông chiều mà để em thiếu chất được, kén ăn quá không tốt, hắn thầm nghĩ phải tập lại thói quen ăn uống của em.
Khóe miệng méo hẳn xuống khi thấy món mình không thích, nhưng gắp đồ ăn người khác gắp cho ra ngoài là không tốt, em đành ngậm ngùi ăn hết món trong chén của mình, một miếng thịt rồi lại một miếng rau. Phil biết chắc em sẽ không phản kháng, nhưng miệng lại không kiềm chế được mà cong lên.
Bình yên mà ăn xong bữa sáng, em lại bị Phil nửa dụ dỗ bế ra phòng khách. Mẹ Phil là người khá yêu thích trà, mỗi khi rảnh bà lại nhâm nhi trà cùng với vài món đồ ngọt, chính bà cũng mở cả một tiệm bánh nên có thể nói đồ ngọt là thứ không thể thiếu trong nhà này đi.
Từng miếng bánh ngọt nhỏ khác nhau được Phil bày khắp bàn, hắn không biết em thích vị nào nên bày mỗi thứ một cái. Bối rối không biết nên chọn cái nào, quá nhiều làm em băn khoăn một lúc, cuối cùng em chọn vị matcha ăn đầu tiên. Ánh mắt em bừng sáng, đầu khẽ lắc lư biểu lộ tâm trạng vui vẻ, có lẽ làm em nguôi giận chắc chỉ cần một chiếc bánh thôi đi, thật dễ dỗ.
Nghĩ tới cảnh sau này hắn chọc em tới khóc, chỉ cần hôn lấy hôn để cho đến khi em ngơ ra, hay cứ ôm chặt em rồi vỗ về chắc bé con cũng chỉ dám thút thít ở yên trong lòng hắn biểu lộ sự không vui của mình. Em càng không dám cáo trạng mẹ hắn vì sợ hắn lại "phạt" em, cuộc sống như thế có khi sau này em sẽ phải cạn nước mắt mất.