"Ưʍ..." tối quá
Khẽ cựa người, em co rúm người vì đau, lờ mờ nhớ ra hôm qua vì hoảng sợ mà em nôn mửa khắp nơi. Tay vì đυ.ng phải thân thể ấm nóng mà run khẽ, em liền rụt tay lại, đưa mắt nhìn liền nhận ra đây là người đàn ông ôm chặt lấy em ngày hôm qua.
Người có đôi bàn tay đầy mạnh mẽ nhưng lại siết lấy em vô cùng cẩn thận, cũng là người đàn ông buông những câu nói ác liệt, cùng đôi mắt rực lửa như thiêu rụi cả linh hồn em.
Nhích người sang phía bên kia giường, bối rối không biết nên rời đi hay ở lại. Em thấy sợ hắn, nhưng dù gì bản thân đã nôn lên người Phil, lại còn để người ta chăm sóc mình cả đêm đã gợi lên nỗi áy náy trong em. Lớn lên trong sự ngoan ngoãn, lễ phép, em như quên mất lời dặn của ba mẹ mà quyết định đợi người đàn ông này tỉnh giấc. Ít ra thì cũng phải cảm ơn người ta một tiếng đi.
Người đàn ông này tuấn tú quá! .lông mi thì dài, mắt màu nâu hơi pha chút xanh, màu mắt anh ta như đáy biển sâu, nhưng khi nhìn người khác lại rực như ngọn lửa vậy. Mình không biết anh ta, trừ những hành động táo bạo ra, thì mình không cũng không ghét anh ta chút nào. Sao anh ta lại ở trong nhà dì nhỉ ? Mình với anh ta quen nhau thật sao ?
Bé con mãi thắc mắc mà không hay biết tên nào đó đã tỉnh từ bao giờ, cặp mắt mà em thầm đánh giá kia nay đang chăm chăm vào em. Phil khẽ cười khi mọi suy nghĩ của em đều hiện hết lên mặt, có vẻ bé con này cũng không giỏi nói dối cho lắm đây, thật dễ nuôi.
"Tôi đẹp trai không?" Sờ bàn tay nhỏ bên cạnh, hắn không cho em cơ hội tránh mà nhanh chóng đan tay mình vào, năm ngón khăng khít nhau.
Giật nảy mình khi Phil cất tiếng nói, em chậm chạp nhìn hắn mà không để ý ai kia ăn đậu hủ của mình.
"Đẹp ạ" ngơ ngác trả lời khi nhìn thấy khuôn miệng hắn nhếch lên, Phil nhìn y như mấy tên hay quậy phá, trốn học trong trường, có thể nói là vẻ đẹp lưu manh đi.
Vội bịt miệng khi nhận ra mình lỡ buông lời khen ai đó, cứ đứng trước hắn là bản thân em cứ rối rắm cả lên. Không phải chỉ là cười thôi sao. Ngốc quá đi!
Phil thì miệng ngoác lên cả mang tai khi nghe em bé của hắn khen, người ta thường nói rằng trẻ nhỏ thì không nói láo, vả lại hắn cũng đủ tự tin về khuôn mặt của mình, nên có thể nói là do bé con của hắn vừa ngoan vừa có mắt nhìn tốt đi.
Có vẻ lời đồn nào đó cũng chỉ đúng một phần, tên nào đó không chỉ điên vì tình, mà còn hiến luôn cả não cho người ta luôn.
"Đói chưa, tôi bế em xuống ăn sáng" Phil chống tay ngồi dậy, tay trong tư thế như chỉ cần bé con đồng ý là hắn liền bồng em xuống lầu.
"Đói ạ"
"Ưʍ.. em đi được..anh..anh đừng bế mà"
"Anh ơi...anh... đừng.. đừng bế"
Liên tục lắc đầu, cùng đôi tay đẩy l*иg ngực đang dần kề sát như một lời từ chối. Ngược lại người nào đó như không nhìn thấy mà một mực muốn bế bổng em vào lòng. Phil đắc ý khi em nhỏ cuối cùng cũng phải ngồi ngoan trong vòng tay hắn, gương mặt em đỏ bừng hết cả lên.
Đáng yêu quá!!