"Đợi làm gì ?"
Chất giọng trầm khàn cất lên làm Don chợt khựng lại. Có vẻ là ai đó đã chọc tên điên này rồi đây.
Don khẽ nuốt nước miếng, giọng đầy vui vẻ như muốn xoa dịu sự cọc cằn của ai kia mà lên tiếng.
"Hôm nay không phải sinh nhật của Lin sao. Cô mà tớ kể là liên tục hỏi về cậu đó. Không những cô ta mà mấy cô khác cũng hỏi về cậu nữa".
Don im lặng chờ đợi ai kia lên tiếng đáp lại. Nhưng có vẻ anh đã đánh giá quá thấp trình độ im lặng của hắn rồi. Phil cứ chìm trong suy nghĩ của mình mà trầm mặc, không thèm trả lời.
Khoảng lặng kéo dài buộc Don phải mở miệng cầu xin. Dù sao có Phil, những cô ả này mới xum xoe với hắn.
Don cũng là tên có tiếng, nhưng lại không sao qua được phil. Don gọi hắn là thái tử âu cũng có lý do.
Trước đây Phil có cả một tá người cun cút theo sau. Trai, gái đều mong leo lên được chiếc giường mà vị thái tử gia này nằm. Vì dù sao hắn cũng sẽ ngồi trên đống gia sản đồ sộ này thay ba hắn thôi.
Số người đến, người đi cứ chen chen, chúc chúc làm Don cũng hưởng ké được một chút hào quang từ Phil.
Như khi chơi được với Phil, thái độ mọi người đối với anh cũng khác hẳn, đãi ngộ cũng cao hơn một bậc, nên từ đó anh liền gọi Phil là thái tử gia .
Có nhiều người thấy giống, mà đa phần cũng muốn lấy lòng Phil, nên liền gọi hắn như Don.
"Không phải dạo gần đây ai cũng bức bối sao. Cậu tới đây dạo chút coi như thả lỏng thân thể cũng được. Cậu mà không tới chắc bọn họ gϊếŧ tôi mất".
Lại một khoảng lặng trãi dài. Don thở dài, muốn cất tiếng kết thúc cuộc gọi, vì có lẽ Phil không có vẻ gì là đồng ý.
Chợt chất giọng khàn khàn lại vang lên "Được".
Chưa bao giờ Don cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Thậm chí anh còn cảm thấy câu đồng ý của phil còn hay hơn bất cứ câu thơ ca nào trên đời này. Anh ta yêu chết câu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng này.
Kết thúc cuộc gọi mà mặc kệ ai kia trao lời cảm động qua điện thoại. Phil bước lên phòng thay đồ rồi tắm rửa.
Rời nhà vào lúc sáng sớm. Tối muộn lại ra khỏi nhà. Có vẻ căn nhà xa hoa này cũng không thể níu giữ bước chân của Phil.
Phil đã từng rất thích ngôi nhà này. Ngôi nhà được xây theo thiết kế của hắn. Được hắn tìm những người thợ tài giỏi trong lĩnh vực này để tạo cho Phil căn nhà mà hắn ước mơ.
Phil muốn mình và em sống chung trong căn nhà này. Sáng thức dậy và tối ngủ cùng nhau. Cùng ăn, cùng cười nói trong ngôi nhà của em và hắn.
Khao khát này được Phil bày tỏ khi em tròn 15 tuổi. Lúc đó ngôi nhà vừa mới hoàn thanh xong. Hắn không chờ nổi mà liền đón em về mái ấm của mình.
Kết quả vừa thưa chuyện, em liền khóc mếu mà ôm chặt ba mẹ không buông. Đôi mắt ướt dầm dề thậm chí còn không thèm nhìn hắn.
Phil buộc phải chấp nhận sự thật, rằng em sợ hắn. Em không muốn ở chung với hắn. Em tránh né hắn. Em không yêu hắn..
Khi hai người yêu nhau. Họ luôn muốn được kề cận bên người mình yêu. Muốn hình bóng mình khắc sâu trong trí nhớ người kia. Cho dù chết, họ vẫn sẽ cố lết để được chết bên nhau.
Nhưng em với hắn thì khác. Em luôn cố giãn hết mức sợi dây kết nối giữa em và hắn. Rằng khi em chết đi rồi, hắn cũng sẽ không bao giờ có cơ hội lại gần em.
Căn nhà từng là hoài bão của phil, nay trở thành nơi âm u như nội tâm của hắn. Ngôi nhà như hắn, thiếu đi thứ ánh sáng soi sáng cả căn nhà. Thứ ánh sáng ấm áp , xoa dịu nỗi lòng Phil.
Phil từng nói rằng hắn không cần ai, nhưng rồi hắn lại cần em.
Em như đóa hoa đọa lạc nơi vách núi. Hắn như tiều phu vượt núi ngắt đóa hoa kia.