Edit: Lam
Beta: Tứ Ngọc
-----
Vì sao Ninh Nhạn biết được Lăng Sâm Viễn thích em gái cô ta - Ninh Ninh.
Là do Ninh Ninh chính miệng nói cho cô ta biết.
Ninh Nhạn năm nay 25 tuổi, cô đã giành được giải thưởng Rachmaninoff Grand Prix ở nước ngoài. Sau đó bay về nước.
Không đợi cô bắt đầu bữa tiệc, mấy thiên kim tiểu thư đã kéo đến chúc mừng.
Cô ta biết được rằng em gái thất lạc nhiều năm đã được đón về.
Vừa được đón về , Ninh Ninh đã không hòa hợp với gia đình.
Ninh Nhạn không thích cô.
Nhưng dường như Ninh Ninh cuối cùng đã tìm được tình cảm gia đình và sẵn sàng tâm sự với cô ta bất cứ điều gì. Ninh Ninh nói cho cô ta biết, có một vị Lăng tiên sinh đối xử với cô rất tốt……
Ninh Nhạn lúc này mới biết được Lăng Sâm Viễn thế mà cũng về nước!
Ở nước ngoài cô ta cũng biết đến Lăng Sâm Viễn, biết anh ta lợi hại bao nhiêu, so với bất cứ ai trong nước Lăng Sâm Viễn đều hơn hẳn.
Cô ta không thể tự kiềm chế mà thích anh ta, nghĩ rằng với sự quyến rũ của mình, sẽ không khó để có được trái tim của anh ta.
Sau đó……
Sau đó Ninh Nhạn gặp gỡ thất bại.
“Lộp bộp ……” Tiếng hạt mưa va vào lá chuối.
Trời bắt đầu mưa, cũng làm cho suy nghĩ của Ninh Nhạn trở lại.
Ninh Nhạn nhịn không được quay đầu, nhìn về phía Úc Tưởng.
Mục tiêu trước đó của cô ta rất rõ ràng, đối phó với Ninh Ninh khiến em gái tốt của cô ta khó có thể trở mình. Nhưng bởi vì người uống nhầm rượu và lên nhầm giường đêm hôm đó đã trở thành Úc Tưởng... Mọi kế hoạch của cô ta dường như đã trở nên hỗn loạn!
Trong lúc suy nghĩ của Ninh Nhạn đang hỗn loạn ,cô nghe thấy một tiếng ‘bang" nhỏ.
Thư kí Vương đứng bên cạnh Trữ đại thiếu mở ô , đó cũng là chiếc ô duy nhất anh ta mang theo.
Dưới ô, Trữ Lễ Hàn cùng Úc Tưởng sóng vai đứng cạnh nhau.
Chỉ thấy Lăng Sâm Viễn đi tới bên người Úc Tưởng , thấp giọng nói: “Thật tàn nhẫn, không định cho tôi che cùng sao ?”
Ninh Nhạn hô hấp cứng lại.
Lăng Sâm Viễn vì cái gì còn quanh quẩn bên Úc Tưởng ?
Mà bên kia Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: “ Được rồi ……” Cô vô cùng vui sướиɠ mà nói: “Hà thiếu không bằng tham gia cùng chúng tôi? A còn có…… Ninh tiểu thư cũng mau tới che mưa đi?”
Lăng Sâm Viễn: “……”
Trữ Lễ Hàn: “……” Anh nhắc nhở kẻ to gan lớn mật - Úc Tưởng: “Đây là ô của tôi."
Úc Tưởng chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Lăng Sâm Viễn, cự tuyệt đến đúng lý hợp tình: “Anh xem, anh ta không cho anh che.”
Trữ Lễ Hàn: “……”
Những người phía sau nghe vậy mi tâm giật giật, trong lòng thầm nói vị thần tiên này từ đâu tới vậy? Làm thế nào mà tùy tiện mà châm ngòi li gián tình cảm anh em bọn họ?
Ninh Nhạn nghe đến đây thì vô cùng muốn chế nhạo.
Một nữ nhân như vậy, ngoài miệng chẳng phân biệt lớn nhỏ cao thấp, trình độ mở miệng châm ngòi đều là loại cấp thấp, uổng có một bộ bình hoa da thịt. Nhưng chính là cái túi da thịt này, lớn lên quá cũng mức yêu tinh, nam nhân đứng đắn ai sẽ muốn cưới về nhà?
Đầu bên kia, Lăng Sâm Viễn thấp giọng cười nói : “Là nó.”
Bất quá Hà Vân Trác rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
Lúc này anh ta mới biết ‘tội phạm gϊếŧ người" trong miệng Úc Tưởng có lẽ là Trữ Lễ Hàn. Khó trách ngày đó Trữ Lễ Hàn gọi Úc Tưởng lại, có lẽ là nghe thấy được bọn họ đối thoại, đang chờ để thu thập Úc Tưởng.
Hà Vân Trác nên tức giận.
Nhưng tưởng tưởng đến việc Trữ đại thiếu mà Úc Tưởng cũng dám chơi... Kỳ thật, trong lòng anh ta đã có chút cảm giác kỳ lạ.
Hà Vân Trác thở hắt ra.
Mưa rơi trên mặt, anh ta quay đầu liền thấy, rốt cuộc cũng nhớ tới…… Ninh Nhạn bị mưa xối ! Còn bị gió thổi!
Hà Vân Trác sờ áo khoác của mình theo bản năng.
…… Áo khoác ở chỗ Úc Tưởng.
Làm sao bây giờ?
Hà Vân Trác vội vàng đi xem Ninh Nhạn, lúc này đầu tóc của Ninh Nhạn đã ướt đẫm.
Anh ta trong lòng đau nhói, chạy nhanh đi tìm một chiếc lá chuối đặc biệt lớn, sau đó bước nhanh đến bên người Ninh Nhạn. Anh ta khắc chế kích động trong lòng, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói : “Ninh tiểu thư che mưa?”
Ninh Nhạn liếc anh ta một cái, trong lòng không ngừng chế nhạo anh ta.
Ở đó, thư ký của Trữ đại thiếu đang cầm ô cho Úc Tưởng.
Vậy mà anh ta lại lấy lá chuối cho cô ta che mưa?
Sợ cô ta không đủ mất mặt?
Ninh Nhạn đang muốn cự tuyệt, lại thấy Hà Vân Trác vội vàng đem lá chuối nhét vào tay cô ta nói: “Ninh tiểu thư che đi.” Sau đó liền quay người rời đi.
Ninh Nhạn:?!
Nếu không phải bị mấy cái gia giáo kìm chặt thì hiện tại cô ta sẽ nổi điên mất.
Hà Vân Trác có vấn đề về thần kinh rồi sao?
Anh ta không phải thích cô ta sao? Vậy mà lại để cô tự cầm lá chuối che mưa?
Hà Vân Trác còn không có quên, mục đích của anh ta hôm nay là phải cùng Úc Tưởng phát triển tình cảm.
Hơn nữa…… Anh ta thật sự muốn biết, Ninh Nhạn có ghen không?
Ngay cả khi chỉ có một chút khả năng anh ta cũng muốn thử.
Trên hòn đảo nhỏ, trong lúc nhất thời, mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Người duy nhất có thể được gọi là nhàn nhã cũng chỉ có Úc Tưởng.
Úc Tưởng không chơi với điện thoại của mình nữa, dù sao cũng sắp hết pin rồi.
Cô hỏi hệ thống: "Ngươi nói xem sau hôm nay, Ninh Nhạn phải sốt đến bao nhiêu độ?"
Hệ thống:?
Hệ thống: 【…… 38 độ? 】
Úc Tưởng: "Thấp một cách kì lạ."
Hệ thống: 【Cô nhận được kịch bản làm pháo hôi độc ác? 】
Úc Tưởng: "Tôi là đang giúp nữ chủ xả giận nha, Ninh Nhạn này cũng thật xấu xa mà."
Hệ thống:…..
Đại boss phản diện- Trữ Lễ Hàn thu thập người, đó là lôi đình thủ đoạn, một kích bảy tấc. Nhưng Ninh Nhạn chính kiểu loanh quanh lòng vòng, các loại tiểu tâm tư, gián tiếp hại không ít người.
Hệ thống: 【 Cô ghét cô ta thì cũng cố thu liễm một chút 】
Úc Tưởng: "Cũng không hẳn là ghét cô ta. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội làm việc ác nha."
Hệ thống:?
Bên này tán chuyện nhảm.
Bên kia rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng trực thăng và tiếng còi của những chiếc du thuyền và tàu du lịch lớn.
Không hổ danh là tới cứu viện nam chính cùng trùm phản diện!
Quá ghê gớm!
Úc Tưởng nhìn xuống điện thoại của mình, đã 6 giờ 17 phút tối.
Cô nhịn không được mà oán giận một câu: “Đói quá.” Cơm trưa còn chưa ăn, càng miễn bàn đến cơm chiều, may mắn là cô cũng ăn tạm được 2 miếng bánh kem , bằng không đã tụt huyết áp hôn mê ở trên đường.
Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn cô.
Rất nhanh trực thăng đã hạ cánh thuận lợi.
Mặt trên in một cái logo rất lớn “WHITE”, đây là đội đồ án cứu viện màu trắng nổi danh ở Hải Thị.
Mặt sau có người thở phào, nhẹ nhõm, cảm thán nói: “Trời mưa, sương mù đầy trời, còn tưởng trục thăng không tìm được …..’’
Thư kì Vương cười cười nói: “Có khoa học kĩ thuật mới nhất của Thụy Từ làm hướng dẫn, làm sao có thể tìm không thấy được?”
Thụy Từ là một doanh nghiệp dưới tên Trữ Lễ Hàn.
Phía sau mọi người bừng tỉnh nhận ra, nhanh chóng chịu không được mà run lên, một bên còn ra tiếng khen ngợi nói: “Trữ đại thiếu lúc trước thực sự có tầm nhìn, cũng thật tài giỏi. Kĩ thuật Thụy Từ hiện tại ở nước ngoài đều vô cùng nổi tiếng……”
Trữ Lễ Hàn cũng chẳng để tâm đáp trả bọn họ.
Những người cứu hộ trên trực thăng đã nhảy xuống, trên tay họ là hai chiếc mũ bảo hiểm.
“Trữ đại thiếu.” Đối phương đem mũ giáp đưa tới.
Mọi người nhìn qua ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều biết đi trực thăng trở về nhất định là nhanh nhất, lúc này mọi người vừa lạnh vừa đói, lại kiệt sức, còn đang bàng hoàng. Nhìn cái mũ bảo hiểm của máy bay trực thăng mà họ thèm thuồng quá mức.
Chỉ thấy Trữ Lễ Hàn nhét một chiếc mũ bảo hiểm vào trong tay Úc Tưởng.
"Lên máy bay," anh nói.
Úc Tưởng ngạc nhiên trong giây lát.
Nhưng cô nhanh chóng nhận lấy.
Tuyệt quá!
Quay lại tắm nước nóng thôi!
Úc Tưởng vội vàng đội mũ, rồi theo sau Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng vừa đi vừa hỏi: “ Thư kí Vương đâu?”
Trữ Lễ Hàn dừng lại : “Anh ta ngồi du thuyền.” Nói xong, Trữ Lễ Hàn xoay người nhận lấy ô trong tay thư kí Vương.
Thư kí Vương cũng chịu thương chịu khó, anh ta chờ một du thuyền đến trở về là được.
Anh có tiền , anh làm gì cũng được.
Vậy nên mọi người chỉ biết bất lực nhìn họ đi lên trực thăng. Máy bay trực thăng không hạ cánh mà lơ lửng trên không, chốc chốc đã lao đi.
Ninh Ngạn nhìn bóng dáng của chiếc trực thăng mà cảm thấy có chút nghẹn ngào.
Cô ta đường đường là thiên kim chi nữ, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đương nhiên hi vọng có thể chủ động mọi chuyện. Chưa kể đến việc bị một người phụ nữ như Úc Tưởng đi trước một bước.
Ninh Nhạn thầm nghĩ, Úc Tưởng còn không bằng em gái cô ta đâu.
Rốt cuộc cứu hộ cũng đến đưa mọi người lên tàu.
Nhân viên cứu hộ của du thuyền cuối cùng cũng tới dẫn đám người Ninh Nhạn lên du thuyền.
Sở dĩ sử dụng di thuyền là do nó khá to và nặng nên ít bị ảnh hưởng khi sóng to gió lớn.
Ninh Nhạn cũng những người khác lên tàu, không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm.
Chờ cô quay đầu lại nhìn Lăng Sâm Viễn, anh ta đã nhảy lên cano của lực lượng cứu hộ, quấn áo giữ nhiệt và áo phao rồi lao ra ngoài.
Ninh Nhạn nhìn bóng lưng sắc bén và kiêu ngạo rời đi của anh ta, trong lòng cô lại khao khát, nhất thời càng cảm thấy chua xót.
Ở phía bên kia của trực thăng.
Lực lượng cứu hộ trao khăn khô cho họ và hét lên: "Cho! Gừng! Súp! Vào! Thùng giữ nhiệt!"
Khá khó khăn vì tiếng ồn của cánh quạt quá lớn.
Úc Tưởng nhìn khẩu hình miệng của đối phương , chắc cũng nhận ra ý tứ, liền cúi xuống sờ, đúng là sờ vào một cái thùng giữ nhiệt.
Cô mở nắp, một mùi gừng nồng nặc bốc ra ngay lập tức.
Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn lướt qua, sau đó giơ tay đè lại cái nắp, quay đầu nói cái gì đó với cô.
Cái gì?
Úc Tưởng chỉ vào tai cô, rồi chỉ vào miệng cô, xòe bàn tay ra.
Tỏ vẻ chính mình không nghe thấy.
Trữ Lễ Hàn giật chiếc bịt tai của cô, cúi đầu, lạnh lùng nói vào tai cô: "Đừng uống ….. cô không muốn nữa sao ?‘’
Cái gì không muốn?
Úc Tưởng phản ứng chậm chạp …. Hả ? Là nói……Không nghĩ muốn mang thai sao ?
Úc Tưởng muốn nói rằng đó không phải tất cả đi?
Nếu như thực sự uống canh gừng có thể làm chết phôi thai.
Cô sẽ lập tức uống nửa thùng.
Úc Tưởng nghĩ cuối cùng vẫn không uống được canh gừng, bởi vì máy bay trực thăng đã sớm ghé vào bờ biển.
Tiếng động của cánh quạt dần dần biến mất khỏi tai, Úc Tưởng đưa tay xoa xoa lỗ tai, đậy nắp thùng giữ nhiệt lại.
Khi xuống máy bay trực thăng, cô đã bị choáng vì vô số đèn flash chiếu vào mặt.
"Trữ đại thiếu! Tôi có thể hỏi ngài đã xảy ra chuyện gì trên biển không? Đó có phải là một cuộc tấn công nhằm vào ngài?"
“Ngài có hoài nghi chuyện này cùng chuyện tháng trước ngài bị tấn công ở nước ngoài có liên quan đến nhau không?”
"Tôi nghe nói ngài cùng Lăng tiên sinh đều cùng bị tấn công?"
Tiếng của các phóng viên vang lên.
Nhưng mà, bọn họ vẫn là có quy củ, có lẽ là bởi vì sợ Trữ Lễ Hàn, bọn họ trần trụi hô to, thân hình nên đứng cách đó ít nhất 1,5 mét.
Úc Tưởng đi về phía trước.
Những phóng viên đó lập tức thay đổi giọng điệu: "... Xin hỏi, cô gái đã trở về cùng ngài là ai?”
Nó khiến họ rất phấn khích.
Đây là lần đầu tiên bọn họ bắt được scandal của Trữ thiếu gia ... Lần trước, nghe nói có người sắp lấy được thông tin đầu tay, sau đó không biết tại sao lại bị đưa đến đồn cảnh sát, phải mất một thời gian dài mới được ra khỏi trại tạm giam.
Lần này lại bắt được ngay tại hiện trường!
Nghe nói cũng có rất nhiều người bị đuổi theo rồi cùng nhau biến mất ... Vậy thì tại sao Trữ thiếu gia lại một mình mang cô ấy trở về? Cô gái này lại vô cùng xinh đẹp!
Nếu nhân vật chính không nói gì thì tin của bọn họ sẽ trở thành tin vịt mất.
Đúng lúc bọn họ vừa hưng phấn vừa e ngại, sợ rằng Trữ Lễ Hàn sẽ âm thầm phong tỏa quyền phỏng vấn của bọn họ.
Họ lại thấy cô gái xinh đẹp kia đang ngoắc tay về phía họ.
Ý gì đây?
Hãy … lên phỏng vấn ???
Toàn bộ phóng viên như được uống tiết gà rất nhanh đã trở lên hưng phấn.
Cô gái này thông minh quá! Rất biết cách làm việc nha!
Một người đánh bạo chậm rãi đến gần Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn ánh mắt lạnh lùng không nhúc nhích, những người cứu hộ cách đó không xa lại lặng lẽ đứng sau lưng anh làm vệ sĩ.
"Xin chào," phóng viên nói.
Úc Tưởng rút micro khỏi tay anh: "Xin chào. Tôi chỉ là một kẻ tội nghiệp vô danh được Trữ thiếu gia cứu. Tôi yếu ớt và ngất đi ba lần trong khi chờ cứu hộ trên đảo. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa nên đã anh ấy đã đưa tôi về bằng máy bay trực thăng. Trữ thiếu gia quả là một người tốt, tôi đề nghị trao giải công dân 3 tốt ”
Phóng viên:? ? ?
Từ trước đến nay không ai nói rằng giải ba tốt sẽ được trao cho thiếu gia họ Trữ.
Trữ Lễ Hàn: “……”
Trữ Lễ Hàn liền đảo mắt nhìn qua Úc Tưởng.
Một bên kêu muốn cùng anh kết hôn, một bên lại ở trước công chúng, đem quan hệ giữa hai người phủi sạch.
Cô đây là muốn làm gì?
Trữ Lễ Hàn quay đầu thấp giọng nói hai câu với nhân viên cứu hộ.
Nhân viên cứu viện gật gật đầu, liền đến bên cạnh Úc Tưởng.
“Cô Úc, Trữ tiên sinh nói rằng cô nên lên xe với anh ấy ngay bây giờ, cô không phải đang đói sao?” Người cứu hộ nói.
Úc Tưởng: ??????
Phóng viên:!!!
Cho nên đến cuối cùng vẫn là có quan hệ với nhau đi? Hai người đang chơi trò tình thú sao?
“Trữ đổng…… Trữ ổng tới!” Trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói.
Trữ Lễ Hàn nâng lên mi mắt lạnh lùng thờ ơ, liền thấy cha anh một tay chống gậy, đang chậm rãi đi về phía bên này.
Trữ Sơn nhìn anh rồi lại nhìn về phương hướng biển, hiển nhiên là muốn hỏi Lăng Sâm Viễn đâu.
Trữ Lễ Hàn thấp giọng hỏi: “Cha là tới đón tôi sao?”
Trữ Sơn tay run run, nói: "... Đó là lẽ đương nhiên. Nhưng ta nghe nói có không ít người cùng con bị nhốt ở đó, ta còn tưởng con cùng bọn họ trở về cùng nhau, nê tới đây để xem họ có an toàn hay không, dù sao cũng là phép lịch sự."
Trữ Lễ Hàn nhìn về phía Úc Tưởng: “Úc tiểu thư suy yếu đến không đứng được đúng không?”
Úc Tưởng:?
Cô nên nói là có đúng hay không? Cô sững sờ không rõ tâm tư Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng liếʍ môi dưới: "Ừ, đến lúc phải cho thở oxy rồi."
Trữ Lễ Hàn hướng cách đó không xa gật đầu, lập tức liền có một chiếc xe lái qua đây. Sau đó Trữ Lễ Hàn vì cô mà ra mở cửa xe.
Trong lúc nhất thời phóng viên nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, đáy mắt hiện rõ vẻ khϊếp sợ.
Úc Tưởng nghẹn lời.
Được rồi, anh không sợ tai tiếng, tôi thì còn sợ cái gì?
Úc Tưởng ngồi vào xe, Trữ Lễ Hàn cũng theo sát đằng sau mà ngồi lên xe.
“Đi tới biệt thự nhà họ Trữ.” Trữ Lễ Hàn nói.
Trong gió biển bên cảng, Trữ Sơn đợi ước chừng hơn một giờ, rốt cuộc cũng chờ được Lăng Sâm Viễn.
Trữ Sơn ở trước mặt giới truyền thông đã cố gắng khắc chế hơn rất nhiều.
Nhưng truyền thông lại không thế nào khắc chế, chạy nhanh hỏi: “Lăng tiên sinh, ngài cho rằng sự việc ngoài ý lần này cùng ngài có quan hệ không?”
Lăng Sâm Viễn đẩy mấy người đó ra , nhìn quét một vòng.
Anh ta hỏi: “Cô gái đi xuống trực thăng đâu rồi ?”
Các phóng viên giải trí ngay lập tức tràn đầy năng lượng.
Cái quái gì vậy!
Lăng Sâm Viễn như thế nào cũng hỏi cô ấy ?
“Cô ấy nói cô ấy suy yếu đến mức muốn thở oxy rồi……”
“Trữ đại thiếu đem cô ấy đi rồi .”
“Lăng tiên sinh cũng biết cô ấy sao?”
Lăng Sâm Viễn: “Không chỉ là biết .” Bốn chữ ngắn ngủi nhưng ý nghĩa lại vô cùng sâu xa.
Trữ Sơn ở phía sau cả người run lên, thiếu chút nữa làm rơi gậy chống trong tay.
Có ý gì đây? Chẳng lẽ hai…… Hai anh em bọn họ đều có ý với cùng một người ?
-------
Đắng: Truyện hôm nay đăng sớm 1 tí, mọi người nhớ ủng hộ, vote đề cử cho nhóm nha~ Yêu các bạn.
(Hiện nhóm đang xếp lịch bảo chương, sẽ bão chương sớm nhất có thể.)