Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 20: Chiếc du thuyền thứ ba của Úc Tưởng.

Edit+Beta: Phương Anh

Beta: Đắng.

------

Lăng Sâm Viễn đứng ở bên cạnh Úc Tưởng, hắn hỏi: “Đang xem cái gì?”

Hệ thống cũng đang hỏi:【 Có muốn tôi giúp cô nhìn xem nữ chính hiện tại ở nơi nào không? 】

Úc Tưởng bĩu môi: "Không cần thiết đâu."

Nhưng hệ thống đã nhanh chóng xem xét xong, nó nói: 【 Nữ chính đang đợi Lăng Sâm Viễn, nhưng Lăng Sâm lại Viễn ở chỗ cô 】

Hệ thống nói đến đây liền cảm thấy quái quái. Cảm giác như là có ai đó làm loạn kịch bản.

“Đang nhìn anh trai tôi?” Lăng Sâm Viễn lúc này cũng nhìn thấy thân ảnh Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng thu lại tầm mắt, quay đầu lại nhìn Lăng Sâm Viễn, hỏi:

“Lăng tiên sinh không phải còn muốn tôi tới bệnh viện chăm sóc anh sao? Tại sao bây giờ lại xuất viện?”

“Muốn gặp mặt Úc tiểu thư một lần liền tốn 400 vạn đô la.” Lăng Sâm Viễn nói.

Úc Tưởng: ?

Ơ, anh ngại đắt quá à?

Hà Vân Trác ở bên kia cũng vừa bước một chân lên boong tàu, vừa vặn nghe thấy những lời này của Lăng Sâm Viễn.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu.

Cái đồng hồ kia là Lăng Sâm Viễn đưa.

Một bước này của Hà Vân Trác, trong lúc nhất thời không biết là nên đi tiếp hay là lùi lại.

400 vạn đôla một lần gặp mặt.

Lăng Sâm Viễn điên rồi sao?

Không. Có lẽ là bởi vì…… Anh ta thật sự quá yêu Úc Tưởng?

Hình như chỉ có lý do này. Hà Vân Trác thầm nghĩ.

Anh ta làm sao mà biết a, nếu không có Trữ Lễ Hàn đột nhiên chen chân vào, mọi người ở trước mặt Úc Tưởng cũng không đến nỗi mất nhiều tiền như vậy.

Bên kia Lăng Sâm Viễn vẫn tiếp tục nói: “500 vạn đương nhiên không mời được Úc tiểu thư tới chăm sóc tôi, tôi cũng chỉ có thể xuất viện trước.”

Chủ yếu là Lăng Sâm Viễn tưởng tượng một chút hình ảnh.

Tiếng thích từ miệng vị đại tiểu thư này thật sự quá nông cạn. Anh ta không muốn nhìn thấy cô dùng 500 vạn anh ta đưa cùng cái đồng hồ trị giá 400 vạn, ngồi bên cạnh giường bệnh của anh ta đếm bánh bao mới mua, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn một cái xem hộ sĩ chăm sóc thế nào……

Lăng Sâm Viễn cảm thấy, không khéo anh ta sẽ tức giận đến mức bệnh càng nặng thêm.

Lúc này Úc Tưởng bị gió biển thổi đến rụt rụt vai, cô hỏi: “Vậy lần này thì sao? Lần này Lăng tiên sinh muốn gặp tôi, lại chuẩn bị cái gì?”

Lăng Sâm Viễn: “Đồ vật mà cô muốn sở hữu nhất.”

Úc Tưởng: "Tôi muốn nhất chính là cái gì?"

Hệ thống:【 tôi làm sao biết? Cái này phải hỏi chính cô mới đúng. 】

Úc Tưởng: "Nam chính đây đang muốn thực hiện ước mơ của tôi không? Đột nhiên như thế này làm tôi có chút không quen."

Hệ thống: 【 nữ chính so với cô còn không quen hơn, cô ấy hiện tại còn đang đợi Lăng Sâm Viễn kia kìa 】

Bên kia đáy lòng Hà Vân Trác cũng là “Lộp bộp” một chút.

Đồ vật muốn sở hữu nhất? Chẳng lẽ là chỉ trái tim của Lăng Sâm Viễn? Lăng Sâm Viễn quyết định không che giấu chính mình nữa, muốn cùng Úc Tưởng thành đôi? Hay là ở ngay trước mặt anh ta, coi anh ta không ra cái gì?!

Tiếng sóng biển vang vọng.

Du thuyền chậm rãi tiến lên.

Lúc này những đồng nghiệp bên trong du thuyền đang thật cẩn thận mà nói chuyện: “Thẩm tổng, sao lại thế này a?”

Gương mặt Thẩm tổng lộ vẻ mỏi mệt: “Tôi cũng không hiểu rõ lắm.”

“Hai phú nhị đại tranh giành một người sao?”

“Nó còn hơn thế nữa cơ.” Thẩm tổng nói.

“Gì? Chẳng lẽ còn có người thứ ba?”

Thẩm tổng dựa vào sô pha: “Tôi không biết……”

“Hiện tại phú nhị đại vì theo đuổi con gái cũng thật chịu khó bỏ vốn, vị Lăng tiên sinh kia là người phụ trách trong hạng mục hàng đầu của chúng ta phải không? Úc Tưởng thật là trâu bò ……”

Úc Tưởng ở trên boong tàu hắt xì một cái.

Hà Vân Trác rốt cuộc tìm được cơ hội, anh ta mau lẹ cởϊ áσ khoác, đi lên trước một bước, muốn khoác thêm cho Úc Tưởng.

Sau đó liền nghe thấy Úc Tưởng một bên chậm rì rì bẻ khớp tay, một bên nói cho Lăng Sâm Viễn nghe: “Tôi muốn nhất a, một cái trang viên cùng bảo mẫu, một con mèo và một con chó, biệt thự lớn có cửa sổ sát đất, còn có tiền tiết kiệm trong thẻ vĩnh viễn tiêu không hết, một công việc có thể gϊếŧ thời gian mà không cần phải đi làm mỗi ngày, một xử nam đẹp trai sống tốt nhưng không dính người, còn có……”

Lăng Sâm Viễn: ???

Hà Vân Trác: ???

Lăng Sâm Viễn tức cười: “Đây là những gì cô muốn nhất? Đến cuối cùng thứ cô muốn nhất là cái nào?”

Úc Tưởng gật đầu: “Quả thật ở trong lòng tôi chúng đều có địa vị như nhau.”

Lăng Sâm Viễn không biết là nên tức hay nên cười: “…… Tôi cùng chúng nó cũng có địa vị giống nhau?”

Nghe giọng điệu và lời nói.

Úc Tưởng liền biết Lăng Sâm Viễn muốn cái gì.

Úc Tưởng cạn lời: "Tốt lắm, anh đây là muốn hiến thân cho tôi đấy à."

Hệ thống:【……】

Nó cũng không hiểu được sao lại thế này. Rõ ràng trong nguyên tác, nam chính Lăng Sâm Viễn từ chối pháo hôi tận mười chín lần. Thậm chí về sau đã phiền chán đến mức nhìn thấy Úc Tưởng liền sai người đuổi đi.

Ngài lúc này mới từ chối có một lần a!

Hiện tại nam chính đều vậy không có kiên định như vậy sao?

Hà Vân Trác ở cạnh cười một cái, rốt cuộc cầm áo khoác trong tay khoác lên vai Úc Tưởng.

Hắn lên tiếng nói: “Lăng tiên sinh đây là đang cầu hôn Úc tiểu thư sao?”

Lăng Sâm Viễn chướng mắt Hà Vân Trác.

Hắn chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Hà Vân Trác: “Thế thì sao? Hà thiếu cũng muốn góp vui à?”

“Đúng vậy. Tôi theo đuổi Úc tiểu thư trước, hơn nữa Úc tiểu thư đã đồng ý với tôi.” Hà Vân Trác nói.

Dù sao ngày đó Úc Tưởng nói “Tôi thực sự cảm động”, cơ bản liền tính là đồng ý đi, nhỉ.

Cô ấy không yêu ngươi như vậy.

Đây là điều Hà Vân Trác muốn nói cho Lăng Sâm Viễn.

“Còn có điều nữa, Lăng tiên sinh chẳng lẽ không biết sao?” Hà Vân Trác dùng một chút, lại nói.

“Chuyện gì?” Lăng Sâm Viễn ánh mắt lãnh khốc.

Chẳng lẽ là Úc Tưởng cùng anh ta đã có một chân?

Hà Vân Trác: “Việc Úc Tưởng mang thai.”

Úc Tưởng: “……” Anh ta cảm thấy mình rất thông minh có phải hay không?

Lăng Sâm Viễn: “…… Trên mạng có.”

Hà Vân Trác: “Đứa bé kia là của ai, Lăng tiên sinh biết không?”

Úc Tưởng: “Nếu không hai người……”

Lăng Sâm Viễn nhanh miệng đánh gãy Úc Tưởng thanh âm, nói: “Tôi không cần biết, bởi vì Úc Tưởng căn bản không có mang thai, đương nhiên cũng không có cha của đứa bé nào hết.”

Úc Tưởng: "Cmn. Lăng Sâm Viễn bán tôi!"

Không chỉ có vậy.

Đuôi mắt Lăng Sâm Viễn khẽ nhướng lên, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười đầy châm chọc, nháy mắt đem giá trị thù hận của Hà Vân Trác kéo đến mức cao nhất. Anh ta nói: “Hóa ra thực sự có người tin câu chuyện vớ vẩn của Úc Tưởng cơ à?”

Hà Vân Trác sững người.

Gió biển thổi mạnh quá, Úc Tưởng cảm thấy ngày càng lạnh hơn.

Úc Tưởng hỏi hệ thống: "Hà Vân Trác này trả đũa có đáng sợ không?"

Hệ thống: 【 Rất đáng sợ, sẽ thật sự đem cô trói trong phòng tối kia 】

Úc Tưởng: ?

Biểu tình trên mặt Hà Vân Trác từ ôn tồn lễ độ trong nháy mắt biến thành dữ tợn, rồi lại nhanh chóng bình phục.

Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Úc Tưởng: “Tôi muốn chính miệng Úc tiểu thư nói cho tôi biết.”

Không chờ Úc Tưởng mở miệng, Lăng Sâm Viễn liền nói tiếp: “Lần này Úc tiểu thư muốn giải quyết như thế nào ?”

Đây là muốn nhắc nhở Hà Vân Trác đúng không?

Úc Tưởng cứng họng.

Hệ thống: 【 lật mặt? 】

Lăng Sâm Viễn nhìn chằm chằm Úc Tưởng, liền chờ cô mở miệng cầu anh ta.

Ở trong cái không khí quỷ dị này, ngay cả hệ thống cũng muốn rùng mình một cái.

Đuôi mắt của Úc Tưởng hơi hơi chuyển nhìn sang Lăng Sâm Viễn: “Lăng tiên sinh không phải cũng bị tôi lừa sao?”

Hệ thống: ?

Hệ thống:【 Con mẹ nó cô đang làm gì vậy? Sao cô liều thế? Ở chỗ Hà Vân Trác lật xe không nói, cô còn muốn chọc giận cả Lăng Sâm Viễn? Cô đây là đang nhảy Disco ở bãi mìn có biết không? 】

Nhưng hệ thống vừa mới rống xong, liền phát hiện…… A?

Biểu tình của Hà Vân Trác ngược lại…… Hòa hoãn?

Chẳng qua mặt mày Lăng Sâm Viễn lại càng có vẻ lãnh khốc.

Lăng Sâm Viễn hỏi: “Cô lừa tôi?”

Úc Tưởng: “Tôi nói thích anh, anh liền tin a? Còn muốn cầu hôn tôi? Anh hôm nay định cho tôi cái gì? Tim của anh sao?”

Hệ thống:!!!

Hệ thống: 【 cô sớm muộn gì cũng làm cốt truyện OOC! 】

Úc Tưởng: "Muốn sụp thì sụp đi."

Lăng Sâm Viễn tức giận kích động, nhưng thật nhanh lại đè ép xuống.

Anh ta đã sớm hoài nghi Úc Tưởng không phải thật sự thích anh ta, nhưng bởi vì hôm nay anh ta nói một đống lời nói ái muội, bây giờ cãi lại cũng có vẻ vô lực.

Vì thoát khỏi Hà Vân Trác, vì không cần phải xin giúp đỡ từ anh ta.

Đây là biện pháp mà Úc Tưởng nghĩ ra được? Dứt khoát trở mặt dẫm anh ta một cái, cứng rắn đem sự việc xử lý công bằng?

Lăng Sâm Viễn lại một lần nữa bị chọc tức đến bật cười: “Cô nói đi?”

Lần này thật sự là tiếng nói trầm thấp lạnh băng, rõ ràng chính xác đem Úc Tưởng ghi tạc trong lòng.

Kẻ thù của Hà Vân Trác là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng lên tiếng châm chọc Lăng Sâm Viễn chẳng khác nào đứng cùng một phe với Hà Vân Trác. Hà Vân Trác đương nhiên sẽ không tiếp tục truy cứu lời nói dối kia nữa.

Úc Tưởng trêu chọc anh ta, không phải cũng trêu chọc Lăng Sâm Viễn sao?

Trên thế giới này người thích Lăng Sâm Viễn nhiều như vậy, lại cố tình lòi ra một cái Úc Tưởng. Một cái xuất sắc Úc Tưởng ha ha!

Hà Vân Trác đem Úc Tưởng đẩy đẩy về phía sau.

Hắn thấp giọng nói: “Lăng tiên sinh sẽ không hẹp hòi như vậy đi? Sau khi bị chọc tức liền muốn động thủ với một cô gái?”

Hệ thống thấy thế đã hết chỗ nói rồi.

Hệ thống: 【 tôi xem nam phụ hết cứu nổi rồi, đến lúc này rồi còn muốn bảo vệ cô?! 】

Úc Tưởng thầm nói thực ra là không.

Rốt cuộc Lăng Sâm Viễn là đối tượng đả kích anh ta số một, chính là kiểu tình địch cả đời, chết cũng không thể quên được.

Úc Tưởng bị Hà Vân Trác chắn đến kín mít, nhưng Lăng Sâm Viễn vẫn là mở miệng, tiếng nói trầm thấp lạnh băng: “Úc tiểu thư yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô thật nghiêm túc. Lời nói dối, tôi cũng sẽ đem nó biến thành nói thật. Chờ đến một ngày Úc tiểu thư thật sự mang thai, lại mời Hà thiếu và anh trai của tôi cùng nhau uống rượu, thật tuyệt vời không phải sao?”

Người này nhấn mạnh ba chữ “thật nghiêm túc” tận 2 lần.

Có thể nói là mười phần mang thù.

Hệ thống:【 chơi quá trớn……】

Úc Tưởng: "Từ từ."

Hệ thống:【 sốt ruột? Bây giờ cô hỏi tôi, tôi …… Nói thật tôi cũng không biết giải quyết như thế nào, cốt truyện đã hoàn toàn thăng thiên rồi, chỉ có thể xem thế giới này có thể tự mình chỉnh lại như cũ không……】

Hệ thống còn chưa nói xong, liền thấy Úc Tưởng quay đầu đi vào du thuyền, cũng nhanh tay lấy ra di động. Cô mở trò chơi lên, bắt đầu rồi…. nạp tiền?!

Cái này là việc gấp mà cô cần làm à?????

Úc Tưởng: "Tiêu tiền xong lại hẳn chết."

Hệ thống:【……】

Bên này Hà Vân Trác khẽ cười một tiếng, cà khịa lại: “Sợ là tình yêu nồng cháy của Lăng tiên sinh đây đã dọa đến cô ấy rồi.”

“Tôi thật sự nghĩ không ra, vì sao địch ý của anh đối với tôi lại lớn như vậy? Hà thiếu cũng không cần quá đề cao chính mình, cẩn thận biến thành công cụ hình người của Úc Tưởng. Úc Tưởng không có nhu nhược ngu xuẩn như anh nghĩ.” Lăng Sâm Viễn không thể nhịn được nữa mà nhắc nhở Hà Vân Trác.

Hà Vân Trác: “ Người mà Lăng tiên sinh không theo đuổi được, cứ chửi bới như vậy không khỏi có chút mất phong độ. Có lẽ tôi nên ghi âm đoạn lời nói này lại cho Úc tiểu thư nghe một chút.”

Hà Vân Trác nhìn Lăng Sâm Viễn không vừa mắt, cảm thấy những lời Lăng Sâm Viễn nói giống như là đang mắng anh ta ngu xuẩn.

“Tôi đem lời này trả lại cho Lăng tiên sinh, Lăng tiên sinh cũng không cần quá đề cao chính mình, cho rằng Úc tiểu thư thật sự đối với anh tình sâu như biển, còn gây ra trò cười bày tỏ tình yêu trên du thuyền như thế này.” Hà Vân Trác nói xong đoạn lời nói này, tức khắc thần thanh khí sảng, xoay người bước xuống rồi đi vào bên trong du thuyền.

Lăng Sâm Viễn: “……”

Anh ta gắt gao nắm chặt nắm tay tay, vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy thật mẹ nó hoang đường.

Một tí cảm xúc đều không phát tiết ra bên ngoài được.

Lăng Sâm Viễn ngồi ở trên boong tàu gọi điện thoại cho Ninh Ninh.

Điện thoại đã được nhận.

“Alo! Là Lăng tiên sinh sao?” Ninh Ninh ở đầu bên kia hỏi.

Lăng Sâm Viễn ở trước mặt Ninh Ninh đều biểu hiện tình yêu rất mịt mờ. Bất quá, một kẻ có tiền đột nhiên giúp đỡ một người xa lạ không rõ lý do, Thực tế anh ít nhiều đều có thể đoán được suy nghĩ của bản thân.

Ninh Ninh cũng đoán được.

Chỉ là cô tự nhận mình không xứng với Lăng Sâm Viễn, mới chậm chạp không có vạch trần.

Nhưng nhận được điện thoại của Lăng Sâm Viễn, Ninh Ninh vẫn rất vui vẻ.

Sau khi cô bị vu oan tội đầu độc phải vào trong trại giam thì bị sốt cao, ra tới liền phải nhập viện. Cô vốn đang muốn đi thăm học tỷ Úc Tưởng, ai ngờ học tỷ lại ở bệnh viện tư nhân.

Lúc sinh bệnh con người thật sự quá yếu ớt, Ninh Ninh tự nhiên nhớ tới Lăng Sâm Viễn.

Nhưng cô chờ rồi lại chờ, mãi mới chờ được một cuộc điện thoại như vậy.

“Lăng tiên sinh đang ở đâu?” Ninh Ninh hỏi.

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn chợt lóe: “A, ở công ty, rất bận, vốn dĩ nghĩ đến nhìn xem em, nhưng thật sự không có thời gian. Em hôm nay thế nào?”

Cổ họng Ninh Ninh nghèn nghẹn.

Cô nghe thấy được tiếng gió cùng tiếng sóng biển ở đầu bên kia, còn có tiếng người, lẫn vào trong đó là tiếng ly rượu cụng nhau, rất nhỏ…… Anh đang lừa cô.

……

Lăng Sâm Viễn kết thúc cuộc điện thoại, liền quay trở lại du thuyền.

Thực tế, ngày thường Hà Vân Trác là một quý công tử biết xử sự nhẹ nhàng, hắn nhanh chóng làm thân với nhân viên trong công ty của Thẩm tổng, hâm nóng bầu không khí, ngay cả rượu champagne cũng đã mở rồi.

Bây giờ vừa nhìn thấy Lăng Sâm Viễn, mọi người nhiều ít đều có chút xấu hổ.

“Lăng tiên sinh.” Tất cả quy quy củ củ mà hô một tiếng.

Lăng Sâm Viễn nhìn nhìn Úc Tưởng.

Anh ta vân vê đầu ngón tay.

Anh thật sự muốn biết, Úc Tưởng không sợ trời không sợ đất, trên thế giới này còn sẽ sợ cái gì? Cô sẽ khóc sao?

Úc Tưởng lúc này còn đang nạp tiền rất nghiêm túc.

Cô nói với hệ thống: "Tôi cmn thật là sảng khoái a! Mấy cái phần quà lớn kiếp trước không dám mua, giờ bà đây mua hết! Tôi phải trở thành đại lão tiêu tiền!"

Hệ thống nghẹn lời.

Úc Tưởng ngồi ở sô pha, bên trái là Hà Vân Trác, bên phải là Liêu Giai Phỉ.

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn chợt lóe, đi đến đối Liêu Giai Phỉ nói: “Nhường một chút.”

Liêu Giai Phỉ cũng không dám đắc tội anh ta, chỉ có thể nhẫn nhục cẩn thận mà tránh ra.

Sau đó Úc Tưởng đã bị kẹp ở giữa.

Mọi người thấy thế đều không hẹn mà trầm mặc một giây, sau đó mới lại khôi phục tự nhiên.

“Một lát nữa có muốn cùng tôi đi chào hỏi anh trai không?” Lăng Sâm Viễn hỏi khẽ ở bên tai Úc Tưởng.

Hà Vân Trác ngước mắt: “Lăng tiên sinh đây là muốn mang cô ấy đi gặp gia trưởng? Nhưng mà Úc Tưởng hình như không có đáp ứng Lăng tiên sinh đi? Huống chi…… nếu tôi nhớ không lầm, Trữ đại thiếu cũng không muốn thấy Lăng tiên sinh a. Lăng tiên sinh sẽ không sợ anh ta giận chó đánh mèo Úc Tưởng sao?”

Đám người Thẩm tổng nuốt nước miếng, tất cả đều ngừng thở không dám phát ra tiếng.

“Gặp gia trưởng?” Lăng Sâm Viễn cười một cái, “Anh không biết Úc tiểu thư quen biết anh trai của tôi sai?”

Hà Vân Trác sững người.

Úc gia còn có nhân mạch như vậy? Không đúng a, nếu quen biết thật thì Úc gia cần gì trông đợi vào sự giúp đỡ của Hà gia?

Hai người bọn họ còn ở chỗ này anh một câu tôi một câu mà khẩu chiến.

Bên này Úc Tưởng vừa mới chụp hình trò chơi chia sẻ lên mạng xã hội.

@ Ngư Ngư 232: Cuối cùng cũng có được cần câu vàng, xẻng vàng [ chụp hình ]

Nhiệt độ trên người cô còn chưa hạ xuống, đầu tiên là công văn luật sư, tiếp theo là phòng phát sóng trực tiếp của Hi Hi Tử bị đóng. Mọi người vốn dĩ đều đang hoài nghi chuyện này có quan hệ với Úc Tưởng hay không. Lúc này vừa nhìn thấy cô phát tin tức liền lập tức chạy tới.

Kết quả vừa thấy……

【 Tốt lắm, thế mà lại là chơi game? 】

【... Từ đầu tới đuôi không xuất hiện nói một lời nào, vừa ló mặt là chơi trò chơi, rốt cuộc cô ta mỗi ngày đều đang làm gì? 】

【 Suy luận một chút, tỷ tỷ này không thiếu tiền đi? Mọi người tự mình xem lại thông tin trò chơi của cô ấy đi 】

【 phổ cập khoa học một chút, cái phần thưởng kia phải nạp tiền đến ba vạn trở lên mới có thể có được nha ~】

【 mới ba vạn? 】

【 mới ba vạn? Thôi bỏ đi, tiêu ba vạn trong trò chơi đã rất nhiều. Chúng ta mới thoát khỏi nghèo khó có mấy năm đâu, thật sự nghĩ là người trên internet đều thu trăm vạn một năm à? Ba vạn còn không đặt ở xem ở trong mắt = =】

Vài phút sau đó.

Bọn họ đã được chứng kiến Úc Tưởng đến tột cùng chơi bao nhiêu cái trò chơi, lại nạp bao nhiêu tiền vài đấy.

Úc Tưởng chậc lưỡi.

Làm đại lão vung tiền quá vui sướиɠ! Thậm chí có thể thuê người giúp mình thăng cấp!

Cô cuối cùng cũng biết vì sao game nông trại lại có nhiều đại gia chơi như vậy. Bởi vì có thể cảm nhận cảm giác sảng khoái của kẻ ngốc tiêu tiền.

Chờ Úc Tưởng nạp tiền xong một hồi, cảm thấy mỹ mãn mà ngẩng đầu uống miếng nước.

“Khụ khụ khụ……” “ Tại sao lại là rượu?” Úc Tưởng vội vàng buông xuống.

Hà Vân Trác cũng không cãi nhau với Lăng Sâm Viễn nữa, lập tức đứng dậy đi rót nước ấm cho Úc Tưởng.

Mà lúc này trên mạng đã nổ tung nồi.

【 Mẹ nó! Đây là hoạt động giải trí của kẻ có tiền à? Tôi không vui, tôi liền đổi mấy cái trò chơi nạp tiền! 】

【 một cái ba vạn, một cái năm vạn, một cái mười vạn…… Nói lý đê, cái này so với khoe tài sản lồ lộ ra còn làm người ta hâm mộ ghen tị hận hơn 】

【 thật sự. Tôi chơi trò này luôn luôn cày chay. Chảy giọt nước mắt hâm mộ a 】

【 Người này mua mấy gói quà tặng nhập môn xa xỉ đều là để lấy lòng đi? Tôi không biết đây là tên thật hay chỉ là tên nick của cô ấy, nhưng tôi muốn nói, cô ấy là thật sự có tiền! 】

【 ba ba mau nhìn nhìn tôi tôi giúp ngươi thăng cấp a ba ba! 】

【 kẻ có tiền cũng chơi trò chơi à? Cảm giác như khoảng cách giữa mình và bọn họ gần hơn một chút đâu hì hì 】

Xu hướng ở khu bình luận này trở nên rất có ý tứ.

Úc Tưởng không cần khoe thẻ, không cần lại khoe xe, cũng không cần đứng ra làm sáng tỏ thẻ của mình tại sai lại quá hạn, xe thật ra cũng là mượn của anh họ……

Rốt cuộc tài khoản trò chơi nạp nhiều tiền như vậy không phải ngươi muốn mượn là có thể mượn được.

Úc Tưởng phát xong mạng xã hội liền tắt đi, hoàn toàn không biết lúc này trên mạng lại nổi lên đợt sóng gió mới.

Bên này Thẩm tổng vì muốn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ liền lên tiếng đề nghị: “Sao chúng ta không xuống nước chơi một lát? Đều mang áo tắm đúng không?”

Hà Vân Trác cùng Lăng Sâm Viễn gần như là đồng thời đem ánh mắt dừng ở trên người Úc Tưởng.

Úc Tưởng dứt khoát lưu loát: “Không mang áo tắm, không biết bơi, không xuống nước.”

Thẩm tổng: “Vậy thì chúng tôi đây đi trước?”

Úc Tưởng gật đầu: “Chơi vui vẻ.”

Bên này Hà Vân Trác cùng Lăng Sâm Viễn lại gần như đồng thời mở miệng muốn nói "Để ta dạy cho cô", nhưng mà lời nói tới bên miệng rồi lại lập tức nghẹn ở cổ họng.

Bởi vì bọn họ đều không hẹn mà nhớ tới câu nói lần trước của Úc Tưởng ở câu lạc bộ: “Hai người các anh đánh một trận, ai thắng thì dạy tôi."

Vì thế bọn họ liếc nhau, đều biết "Ăn ý" mà ngậm miệng.

Bên kia Thẩm tổng đã nhảy xuống nước.

Hắn cảm thấy phải yêu cầu chính mình thật bình tĩnh, ở trên du thuyền nhưng quá mẹ nó áp lực.

Những đồng nghiệp khác muốn bơi lội cũng nhảy xuống, không biết bơi liền ngồi ở trên boong tàu lặng lẽ than thở: “Tôi thật bội phục Úc Tưởng…… Nhưng nếu hai vị này cầu mà không được rồi cùng nhau trở mặt thì phải làm sao?”

“Ai biết được.”

Thẩm tổng đi xuống nước không đến 2 lần thể lực liền có chút chịu đựng hết nổi.

Hắn một bên mắng mấy người trẻ tuổi làm việc không đếm chốn còn muốn tra tấn người già, một bên nắm lấy cây thang bên du thuyền bắt đầu bò lên trên.

“A? Thẩm tổng ngài lên chỗ nào đấy?” Nhân viên trên boong tàu nhanh chóng la lên.

Thẩm tổng vừa ngẩng đầu.

Thật xui xẻo……

Hắn lên nhầm du thuyền.

Trữ Lễ Hàn vừa cúi đầu liền nhìn thấy gương mặt kia của Thẩm tổng.

“Trữ, Trữ đại thiếu?” Thẩm tổng nói lắp một chút.

Thẩm tổng trong lòng điên cuồng hô đm đm, tôi đây là dính cái vận cứt chó gì vậy ôi trời ơi!

Thẩm tổng nhanh miệng giải thích: “Tôi, tôi lên sai rồi, du thuyền của tôi ở bên kia……”

Trữ Lễ Hàn vừa thấy, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Đấy không phải là du thuyền của Trữ thị sao?”

Thẩm tổng sửng sốt, vội quay đầu lại nhìn xem.

Đúng như vậy, trên du thuyền của bọn họ có một cái biểu tượng rất nhỏ. Cái biểu tượng kia chính là huy chương của tập đoàn Trữ thị.

Người đang nói chuyện cùng Trữ Lễ Hàn tò mò lên tiếng hỏi: “Vị này chính là?”

Thẩm tổng liền tự giới thiệu: “Giải trí Khải Tinh, Thẩm Hải.”

Trữ Lễ Hàn nghe thấy hắn báo tên công ty, lúc này mới xác nhận chính mình thật sự không nhận sai. Người này là cấp trên của Úc Tưởng. Lúc trước đã gặp qua ở trước tòa nhà Trữ thị.

Trữ Lễ Hàn lại nhìn lướt qua du thuyền, thực nhanh liền đoán được đầu đuôi: “Lăng Sâm Viễn cho các anh dùng?”

Thẩm tổng: “à.. vâng...”

Hắn ngoại trừ vâng, cũng không biết nên nói cái gì.

“Úc Tưởng cũng có mặt?”

“…… Đúng, đúng vậy.” Không chỉ có Úc Tưởng đâu. Thẩm tổng thầm nói, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống dưới. Làm sao bây giờ, lúc trước chỉ có hai chiếc thuyền kia đã đánh đến đủ kịch liệt, thế mà chiếc thuyền thứ ba của Úc Tưởng cũng tới rồi.

Trữ Lễ Hàn cảm thấy kỳ quái.

Anh biết tên tuổi của chính mình cũng đủ làm người kinh sợ, nhưng không đến mức mới hỏi được hai câu người trước mặt đã trắng bệch ra như thế.

Trữ Lễ Hàn cúi đầu hỏi: “Tôi rất đáng sợ à?”

Thẩm tổng: “Không không không……”

Lúc này người con gái ở phía sau Trữ Lễ Hàn cũng nhịn không được lên tiếng: “Nếu đã quen biết, không bằng cùng nhau chơi đi? Du thuyền liền dừng ở bên cạnh.”

Thẩm tổng nghe tiếng nhìn lại.

Người con gái lớn lên mỹ lệ, tóc dài xõa trên vai, khí chất cao quý, như u lan trong sơn cốc.

Người này chính là Ninh Nhạn.

Cô ta vừa nghe thấy Lăng Sâm Viễn cũng đang ở đây, lập tức liền động tâm tư muốn mời người đi theo.

Nhưng Thẩm tổng không dám đáp ứng.

Hôm nay dù chủ nhà phụ trách mời Trữ Lễ Hàn có lên tiếng cũng không dám gật đầu.

Trữ Lễ Hàn ánh mắt chợt lóe: “Vậy mời đi theo đi.”

Hắn cũng muốn biết vì sao sắc mặt Thẩm tổng lại trắng như vậy.

Chủ nhà lúc này mới dám mở miệng phụ họa: “Đúng đúng, vậy mời đến đi, chúng ta cùng nhau lên du thuyền cho thêm phần náo nhiệt!” Trữ Lễ Hàn thoạt nhìn nho nhã lễ độ, nhưng thực tế cứng mềm không ăn, hắn hôm nay đang phát sầu phải làm sao bàn chuyện làm ăn cùng Trữ Lễ Hàn. Hiện tại có đồ vật làm Trữ Lễ Hàn cảm thấy hứng thú chính là tốt.

Thẩm tổng lòng như đưa đám, nhưng phải nhịn.

Hắn lại nhảy xuống nước, thậm chí trong nháy mắt còn có ý tưởng muốn làm mình đuối chết.

Nhưng Thẩm tổng đương nhiên vẫn là tiếc hạng mục công ty vừa mới lấy được, hắn bơi trở về, lần này thì lên đúng vị trí rồi.

“Thẩm tổng không có việc gì chứ?” Nhân viên nhanh tay đỡ hắn.

Thẩm tổng hất hất đầu: “Đối diện, biết ai ở trên du thuyền không?”

“Ai?”

“Trữ đại thiếu…… Hiện tại anh ta mời chúng ta cùng lên du thuyền với bọn họ.”

“ĐM!” Nhóm nhân viên trợn mắt há hốc mồm.

Nếu là ngày trước, cả đời này bọn họ cũng không dám mơ có một ngày được lên cùng một chuyến du thuyền với Trữ đại thiếu a!

Thẩm tổng thất tha thất thểu bổ nhào vào trước cửa du thuyền.

Ba phút sau.

Úc Tưởng, Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác toàn bộ đứng ở trên boong tàu.

Khoảng cách giữa hai cái du thuyền đã rất gần.

Hai bên đều có thể thấy rõ đối diện có người nào.

Trữ Lễ Hàn sờ soạng nút tay áo, ý vị không rõ mà nói: “Có rất nhiều người a.”

Ninh Nhạn cao hứng vô cùng, nhưng bởi vì trước mặt người khác cô ta luôn luôn cao quý ưu nhã, lại cố gắng đem ý cười trên mặt nén xuống.

Lúc này, du thuyền của bọn họ kỳ thật đều đã đi ra rất xa.

Bến cảng ở bên kia gần như đã thành một sợi dây nhỏ nơi đáy mắt.

Đúng lúc này, từ chỗ phía sau đảo nhỏ gần đó đột nhiên có hai cái du thuyền loại nhỏ chạy ra.

Chúng nó lập tức hướng về phía du thuyền của Trữ Lễ Hàn ở bên kia mà lao vào.

Đám người Thẩm tổng chưa bai giờ gặp phải trường hợp như thế này, sợ tới mức hét to một tiếng ngay tại chỗ.

Kết quả một cái du thuyền nhỏ khác liền chuyển hướng lao về phía bọn họ.

Lại xem trong tay bọn họ cái gì a……

Thẩm tổng: “ĐMM! CMN! Những người này thật sự không sợ bị bắt à?”

Mọi người sợ tới mức sắc mặt đại biến, nhanh tay nhanh chân bò xuống dưới.

Hai cái du thuyền nhỏ điên cuồng truy đuổi một đường, bởi vì trong tay bọn họ có vũ khí, bên này cũng không thể không điên cuồng tăng tốc, một đường cũng không biết chạy bao lâu, chờ lấy lại tinh thần, phía sau lưng đều đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Thẩm tổng run bần bật: “Làm sao bây giờ?”

Ra biển chơi một chút mà thôi a, như thế nào liền gặp phải loại sự việc này?

Lăng Sâm Viễn đã gặp qua đủ loại việc lớn trên đời, hắn bình tĩnh chỉ huy: “Thấy rặng đá ngầm bên kia không. Vòng sang bên đó. Tốc độ phải nhanh.”

Trên một con du thuyền khác, lúc này cũng là Trữ Lễ Hàn đang bình tĩnh chỉ huy.

Hai con du thuyền lớn cồng kềnh xa hoa dùng tốc độ cực nhanh, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng mà vòng qua đá ngầm.

Hai con du thuyền nhỏ truy đuổi ở phía sau chỉ lo nổ súng, nhất thời không thể tránh được mà đυ.ng phải đá ngầm.

Du thuyền liền chìm xuống.

Chờ đến lúc người trên đó giãy giụa nổi lên mặt nước, du thuyền xa hoa đã đi đến được chỗ xa hơn.

Ba giờ mười một phút chiều.

Sau một phen truy đuổi khẩn trương kí©ɧ ŧɧí©ɧ qua đi, mọi người có được chút bình tĩnh ngắn ngủi. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không biết đã chạy đến chỗ nào, chỉ có thể nhanh chóng tìm kiếm tín hiệu một lần nữa nhằm tìm được bản đồ đường hàng không.

“Lượng dầu còn lại không nhiều lắm.” Người lái du thuyền nói.

Lượng dầu mà du thuyền tiêu hao phi thường cao.

Bởi vì nó yêu cầu bùng nổ tố độ cao trong thời gian ngắn, tiêu hao đương nhiên cũng không giống nhau.

Các đồng nghiệp của Úc Tưởng còn đang nôn ở một bên đâu.

Chạy một đường này, thật sự quá điên, bọn họ hiện tại cảm giác đầu óc, tim cùng dạ dày còn có tóc, đều như không thuộc về chính mình.

Làm sao còn lo được lượng dầu nhiều hay không a.

Lăng Sâm Viễn xoay người, phát hiện Úc Tưởng vẫn còn đang ăn điểm tâm.

Lăng Sâm Viễn: “……” Lăng Sâm Viễn: “Cô không sợ?”

Úc Tưởng: “Không sợ.”

Nói thật, tay trái nam chính cùng nam phụ, tay phải đại boss phản diện cùng nữ phụ. Như thế này mà còn chết được thì cái tiểu thuyết kia cũng đừng có viết tiếp nữa. Thế giới nguyên tác trực tiếp thăng tại chỗ là xong.

Lăng Sâm Viễn rũ mắt nghĩ nghĩ: “Tới gần du thuyền của Trữ Lễ Hàn bên kia, chúng ta đi theo bọn họ.”

Trong nước dù sao cũng là địa bàn của Trữ Lễ Hàn.

Người của anh ta không nhất định tới cứu viện kịp, nhưng người của Trữ Lễ Hàn sẽ đến rất nhanh.

Lại qua thêm nửa tiếng.

Du thuyền của bọn họ đều tạm thời ngừng ở bên cạnh một hòn đảo xa lạ.

Bên này, người đàn ông trung niên vừa rồi còn bưng ly rượu hận không thể quỳ xuống trước mặt Trữ Lễ Hàn: “Này, này thật không phải tôi đưa tới, tôi không biết…… Trữ đại thiếu ngài phải tin tôi……”

Trữ Lễ Hàn không nói chuyện.

Thư kí Vương hắng giọng nói hỏi: “Có cần đón Úc tiểu thư sang không?”

Trữ Lễ Hàn ngước mắt nhìn lại: “Không cần đón.”

Úc Tưởng đi ở tuốt đàng trước, theo sát là Hà Vân Trác cùng Lăng Sâm Viễn.

Đằng sau mới là đám người Thẩm tổng.

Ánh mắt phức tạp của Ninh Nhạn dừng ở trên người Úc Tưởng một chút.

Lúc này cô ta mới thấy rõ, cái áo khoác trên vai Úc Tưởng chắc chắn là của Hà Vân Trác. Hà Vân Trác, Lăng Sâm Viễn, vì sao đều ở bên cạnh cô?

Ninh Nhạn nhớ rõ Úc Tưởng.

Cô ả đáng chết, hủy hoại kế hoạch tốt của cô ta……

Ninh Nhạn dùng sức nắm chặt nắm tay, quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

Trữ đại thiếu đêm đó rốt cuộc có cùng Úc Tưởng phát sinh quan hệ hay không? Bởi vì kế hoạch hôm đó hoàn toàn đổ bể, Ninh Nhạn cũng không có cách nào khẳng định.

Ninh Nhạn nhìn nửa ngày, cũng chỉ có thể từ trên mặt Trữ Lễ Hàn nhìn thấy một chút bình tĩnh.

Chờ Úc Tưởng tới trước mặt rồi.

Thư kí Vương muốn duỗi tay đỡ, nhưng ngay lập tức dừng lại, cuối cùng chỉ khô khan hỏi một câu: “ Có dọa tới Úc tiểu thư không?”

Úc Tưởng lắc đầu: “Còn ổn.”

Thậm chí còn ợ nhỏ một cái.

Mọi người: ???

Úc Tưởng cười cười: “Thật ngại quá, tại bánh kem mousse trên du thuyền ăn quá ngon.”

Trữ Lễ Hàn trực tiếp làm lơ Lăng Sâm Viễn cùng Hà Vân Trác, anh nhìn nhìn áo khoác trên người Úc Tưởng, thấp giọng nói: “Úc tiểu thư thật là bất luận lúc nào cũng không quên bổ sung dinh dưỡng a.”

Úc Tưởng gật gật đầu nói: “Đó là đương nhiên.”

Hà Vân Trác lúc này lại đổi đổi sắc mặt, ngay cả Ninh Nhạn đều không rảnh lo đi nhìn.

Bởi vì anh ta phát hiện…… Người ngày đó gọi Úc Tưởng ở chỗ thang máy kia, là Trữ Lễ Hàn!

Hà Vân Trác mới về nước, đối Trữ Lễ Hàn không hiểu biết nhiều, cho nên đến giờ phút này mới phát hiện.

Hà Vân Trác sắc mặt phức tạp mà nhìn nhìn Úc Tưởng.

Nhưng một màn này ở trong mắt Ninh Nhạn liền trở nên không thích hợp.

Ninh Nhạn cho tới nay đều rất rõ ràng, Hà Vân Trác thích cô ta, hơn nữa nguyện ý trả giá tất cả vì cô ta.

Mỗi lần gặp mặt, Hà Vân Trác gần như đều sẽ không che giấu ánh mắt nóng rực của mình.

Nhưng hôm nay…… Hà Vân Trác lại không nhìn cô ta.

Anh ta đang nhìn Úc Tưởng.

Thậm chí cả Lăng Sâm Viễn cũng đang nhìn Úc Tưởng.

Úc Tưởng đột nhiên không nhịn được hắt xì một cái, sau đó lại liên tục hai cái liên tiếp.

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Tôi không phải là bị gió biển thổi bị cảm chứ?"

Hệ thống: 【 tìm đường chết nhiều liền sẽ như vậy 】

Úc Tưởng:"…… Ngươi hảo lãnh khốc ngươi hảo vô tình thế bảo bối."

Hệ thống trong nháy mắt tự hỏi chính mình trong một giây đồng hồ, có phải có chút quá mức lạnh lùng hay không.

Bên này Úc Tưởng quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn.

Vẫn là quần đùi, kính râm.

Úc Tưởng đành phải quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn: "Cho tôi mượn áo khoác?”

Trữ Lễ Hàn trầm mặc không lên tiếng mà nhìn cô hai giây.

Thư kí Vương muốn nói nếu không thì để ta, nhưng lại không dám.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của nam nhân đôi khi là thứ gì đó rất huyền diệu, chẳng sợ Trữ đại thiếu cùng Úc tiểu thư còn không có một mối quan hệ chính thức.

Liền ở lúc mọi người đều không tự giác mà ngừng thở, bọn họ thấy Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung cởϊ áσ khoác tây trang xuống, đưa cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhận được liền lập tức buộc ở trên eo.

Úc Tưởng nói với hệ thống: "Dùng làm đệm lót không tồi, lát nữa ngồi xuống nghỉ ngơi đều không sợ lạnh mông."

Hệ thống: 【……】

Trữ Lễ Hàn chỉ còn lại áo sơ mi cùng gile, thân hình đĩnh bạt mà đứng ở nơi đó, nhìn qua càng có vẻ tự phụ không thể quấy nhiễu.

Hắn thấp giọng hỏi: “Áo khoác lần trước tôi đưa cô đâu?”

…… Lần trước?!

Lực chú ý của mọi người liền dừng ở chỗ này.

Úc Tưởng muốn ném đi, nhưng cô lại cảm thấy quá lãng phí. Quốc gia mới thoát khỏi nghèo khó mấy năm nay, cần gì phải lãng phí tài nguyên như vậy?

Cô liền bỏ vào máy giặt……Ừm……

Úc Tưởng: “…… Lúc chơi trò chơi buổi tối che cái chân.”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Anh hỏi: “Lần này lại muốn cầm đi làm gì?”

Úc Tưởng: “Che đầu?”

Ninh Nhạn lúc này cũng hắt xì một cái.

Ai cũng không nghĩ tới sẽ ra biển lâu như vậy, ăn mặc đều khá ít. Ninh Nhạn nắm chặt ngón tay, hít thở đều cảm thấy lạnh.

Mọi người quay đầu lại nhìn cô ta một cái, sau đó lại xoay trở về.

Lăng Sâm Viễn không có áo khoác, áo khoác của Hà Vân Trác ở trên người Úc Tưởng, ngay cả áo khoác Trữ Lễ Hàn cũng ở chỗ Úc Tưởng luôn.

Lúc này có người ở đằng sau ân cần nói: “Ninh tiểu thư, không bằng ta đem áo khoác của ta cho cô tạm thời chống lạnh đi?”

Ninh Nhạn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Người nói chuyện là người đàn ông trung niên, Ninh Nhạn âm thầm nhíu mày từ chối: “Không cần, cơ thể của tôi còn có thể chịu được.”

Lời này chính là muốn ám chỉ Úc Tưởng cũng thật đủ mảnh mai.

Úc Tưởng ngồi xuống tại chỗ, cuộn thành một đoàn, diễn vai mảnh mai mười phân vẹn mười.

Ha ha.

Nữ chính đầu óc đơn giản, mà xem Ninh Nhạn là chị ruột.

Nhưng cô quan tâm làm quái gì?

Úc Tưởng hỏi: “Chúng ta phải chờ ở chỗ này bao lâu?”

Trả lời cô là Trữ Lễ Hàn, anh nhàn nhạt nói: “Vừa rồi trên đường cũng đã kịp thời báo nguy, nhiều nhất chờ bốn tiếng, chúng ta có thể được phát hiện.”

Úc Tưởng lấy di động ra nhìn thoáng qua.

“Bên này không có tín hiệu……” Thư kí Vương nói.

Úc Tưởng gật gật đầu, nhưng cũng không quá để ý, cô nói: “May mắn tôi tải game một người chơi.”

Thư kí Vương tức khắc dở khóc dở cười.

Nói là nhiều nhất bốn tiếng.

Nhưng kỳ thật chờ đợi cũng rất là khổ sở.

Bọn họ vừa mới bắt đầu còn có thể vào trong du thuyền chờ.

Nhưng sắc trời thực nhanh liền chậm rãi tối dần, có chút giống bão táp sắp ập tới.

Trên biển không có biện pháp cố định du thuyền lúc này đã trở thành đồ vật nguy hiểm.

Mọi người chỉ có thể lại xuống dưới, đến trên hòn đảo tìm chỗ trú.

Lăng Sâm Viễn ánh mắt vừa động, không chút khách khí mà xoay người sang chỗ khác, từ phía sau một quản lí cấp cao không biết của công ty nào lấy được quần áo chính mình mặc.

Ninh Nhạn có chút chịu không được.

Nhưng lại không muốn mất mặt hỏi người khác nhường ra áo khoác cho mình.

Bên này Úc Tưởng lại hắt xì mấy cái.

Lăng Sâm Viễn hỏi: “Còn lạnh?”

Úc Tưởng: “Vẫn ổn đi……”

Lăng Sâm Viễn xoay người qua đi, không biết lại từ mấy kẻ xui xẻo nào lấy được áo khoác, xách một đống ở trong tay đi lại đây.

Ninh Nhạn trơ mắt mà nhìn anh ta đưa tới trước mặt Úc Tưởng.

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Được nha, anh ta là Hoàng Thế Nhân sao?"

Không chờ Úc Tưởng nói tiếp, Trữ Lễ Hàn chặn miệng nói: “Không cần.”

Hắn tháo khuy áo, bắt đầu cởϊ áσ gile.

Úc Tưởng: "Anh ta không phải là muốn cho đi? Không phải, đại boss có ngây thơ như vậy sao? Tôi ngủ cùng anh ta một lần, anh ta liền không muốn tôi mặc áo của người khác?"

Hệ thống nhìn nam chính, nam phụ cùng đại boss đã trở nên kỳ kỳ quái quái, toàn bộ não tê dại, đã vô lực trả lời.

Úc Tưởng nhanh chân đứng lên, duỗi tay đè lại Trữ Lễ Hàn.

Mu bàn tay của Trữ Lễ Hàn nóng lên, thiếu chút nữa hất văng tay Úc Tưởng ra.

Úc Tưởng nghiêm túc cài lại khuy áo cho anh.

Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn cô, có loại cảm giác chân thật hoang đường. Mẹ của anh cũng từng cài khuy áo cho cha anh như vậy. Đương nhiên, khác biệt chính là, cha anh là tên cặn bã vô cùng ngu xuẩn.

Bên này Lăng Sâm Viễn cúi đầu nhìn nhìn chính mình tay, đột nhiên có cảm giác cô đơn vô tận.

Người anh ta thích không ở đây.

Định mệnh rằng không ai cài khuy áo cho anh lúc trời lạnh cả.

Hệ thống: 【 cô cuối cùng cũng quyết định đi theo cốt truyện, muốn cùng chồng cô bồi dưỡng cảm tình, sớm ngày kết hôn? 】

Úc Tưởng thầm nói không phải.

Chủ yếu là nhỡ đâu đại boss này bị lạnh chết, tôi trông cậy vào ai đi gây họa cho nam chính đây?

Tôi sợ nói cho ngươi nghe, ngươi không chịu được nổ banh một cái là tèo.

Lăng Sâm Viễn đè lại nỗi lòng cuồn cuộn, ngẩng đầu: “Không cần nữa?”

Úc Tưởng: “Không cần nữa.”

Lăng Sâm Viễn lúc này mới nhìn về phía nhân viên trong công ty của Thẩm tổng: “Này các cô, lấy mặc vào.”

Ninh Nhạn véo bàn tay đang run rẩy.

Những cô gái kia đều đã chọn được rồi, chỉ còn lại duy nhất cô ta chẳng còn dư lại cái gì.

Cô ta không hiểu, rõ ràng là em gái Ninh Ninh của cô ta hoàn toàn không có ở đây.

------------

Đắng: Xin lỗi vì truyện đăng trễ mất 1 ngày như thế này. Sắp tới các thành viên nhóm khá là bận, nên truyện cũng đăng trễ hoặc dồn hết cuối tuần đăng một lần. Vần là 3 chương/ tuần không thay đổi.

Hẹn các cậu chương 21