Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 12: Cha đứa bé là ai?

Edit+Beta: Đắng.

-----

"Phát hiện nhân vật quan trọng của cốt truyện"

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.

Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với Úc Tưởng sau khi cô đề nghị muốn cùng nó hợp tác làm loạn.

Giọng hệ thống có chút lạnh nhạt, có chút cứng nhắt, còn có chút không được tự nhiên.

Úc Tưởng không thèm quản thái độ của nó, chỉ đáp một tiếng: Ồ.

Cô không sợ sao? Cũng không cảm thấy khẩn trương tí nào à?

Hệ thống liền rơi vào trầm tư.

Nó phải thừa nhận một điều, Úc Tưởng dường như không hề muốn phá hoại kịch bản, cô giống như... không sợ chết?

Sắp đến giờ khai mạc, người đến ngày càng đông, xung quanh bỗng chốc trở nên ồn ào. Người tham gia cho dù là đàn ông hay phụ nữ đều ăn mặc rất tươm tất, xinh đẹp.

Úc Tưởng một thân váy liền dài tay màu trắng, mặt mộc không trang điểm, cũng không mang túi hiệu, đứng cùng với Thẩm tổng, cả hai trông giống như nhà quê lên phố vậy.

Ai đi qua cũng đều không nhịn được nhìn thêm một cái, sau đó thì nghi hoặc: "Đó có phải Ngư Ngư không?"

Câu hỏi tiếp theo chính là: "Kia là bạn trai cô ta sao?"

Thẩm tổng cười gượng: "Tôi nên treo lên ngực một tấm bảng a."

Phía trên viết "tôi là cẩu độc thân."

Úc Tưởng: "Hoạt động khi nào thì bắt đầu vậy? Tôi có chút mệt mỏi rồi a."

Thẩm tổng nghe thấy câu này liền quay đầu đi tìm ghế ngồi cho cô.

Úc Tưởng nhịn xuống lời muốn nói, nếu anh sống ở thời cổ đại nhất định phải giữ chức đại nội tổng quản nha, nếu không thì thật phí đó!

"Là Ngư Ngư sao?" Một giọng nói từ phía sau vang lên.

Úc Tưởng không quay đầu lại, dù sao hôm nay không ít người cũng đã dị nghị vấn đề này rồi.

"Chúng ta nói chuyện đi." Người phía sau lại lên tiếng.

Úc Tưởng vẫn không nhúc nhích.

Đối phương dường như không kiềm được, đi vòng lên trên chặn ngay trước mặt Úc Tưởng.

Chắn đường là một nam một nữ, đàn ông mặc âu phục Armani, tóc chải bóng loáng. Người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc váy Gucci, nhìn qua có chút quen nhưng Úc Tưởng lại không nhớ ra được là ai.

Là nhân vật thế nào trong cốt truyện vậy a?

Người đàn ông lên tiếng: "Muốn tìm cô thật không dễ dàng. Hỏi người khác phương thức liên lạc của cô nhưng gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời, Wechat cũng không thêm..."

Úc Tưởng:?

Cô đã đồng ý chưa? Đã đồng ý cho anh ta liên lạc với cô chưa?

Úc Tưởng: "Anh là?"

Người đàn ông vẻ mặt cứng lại, sau đó tiếp tục mở miệng: "Tôi là Triệu Sướng, là người đại diện của Hi Hi Tử."

Úc Tưởng có chút ấn tượng. Lúc nguyên thân bắt đầu dùng tài khoản tiểu khoai lang kia, cùng khi đó cũng có một người khác được nâng đỡ rất nhiều, tên là Hi Hi Tử. Chính người phụ nữ này đã tố cô là thiên kim giả, khiến cô bị người khác chửi mắng khắp nơi.

Thì ra không phải nhân vật chủ chốt trong cốt truyện.

Nói đúng hơn chỉ là người có chút quan hệ với nguyên thân.

Úc Tưởng quay lại nhìn người phụ nữ. Ồ. Đây chắc là Hi Hi Tử nhỉ?

Bởi vì chỉ là một nữ phụ pháo hôi, cho nên những người liên quan đến nhân vật này đều không được nhắc đến trong nguyên tác.

Nên, cô không chỉ phải tuân thủ kịch bản mà còn phải giải quyết những kẻ râu ria có liên quan đến nguyên thân này sao?

Chính là một người hai việc?

Còn là loại không được trả tiền?

"Xin chào. Tôi là Tưởng Hi." Người phụ nữ nhanh chóng giới thiệu tên, kéo suy nghĩ của Úc Tưởng trở về.

Cô ta hơi dừng lại, nói: "Phần còn lại, anh Triệu sẽ nói với cô."

Thái độ hiển nhiên không để Úc Tưởng vào mắt.

Úc Tưởng khẽ ngước lên, không nói chuyện.

Triệu Sướng mặc kệ thái độ cô có tốt hay không, đại khái là do trước đây không thể liên lạc được với cô nên bây giờ có chút không kiên nhẫn.

Anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Trước đây cô và Hi Hi có chút tranh chấp trên mạng, náo một trận lớn gây ra không ít ảnh hưởng xấu. Ý của chúng tôi chính là, hôm nay cô cùng Hi Hi chụp vài tấm hình, uống cà phê hay gì cũng được. Sau đó chúng ta sẽ đăng lên mạng... Mỹ nữ giảng hòa, mọi người đều vui vẻ."

Úc Tưởng: "..."

Cái kịch bản này thật quen a.

Đời trước cô làm nghề gì nha?

Chính là quan hệ công chúng đó được không?

Cô vừa bước vào xã hội đã nếm qua 996*, ngay cả 715** cũng thử qua rồi. Chỉ hai năm, mọi tinh lực đều bị đốt sạch.

(*)996: là một chế độ làm việc của người Trung Quốc, từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày/tuần.

(**)715: chế độ làm việc 15 giờ mỗi ngày, 7 ngày/tuần.

Úc Tưởng chỉ hỏi lại một câu: "Cô ta xin lỗi sao?"

Triệu Sướng khựng lại: "Cô muốn xin lỗi thế nào?"

Úc Tưởng: "Công khai."

Cô cảm thấy rất buồn cười.

Sao lại có loại fan hâm mộ chỉ vì, à, tôi thích võng hồng của tôi có túi hiệu đắt tiền hơn người này, thích võng hồng của tôi có tiền hơn người kia, còn thích chạy đi công kích người khác không có tiền, là đại gia dỏm thì đừng nên dùng mạng xã hội? Úc Tưởng suy nghĩ, cảm thấy nguyên thân này có chút cẩn thân, vẫn còn chưa đi phát sóng trực tiếp kiếm tiền từ fan a?

Cả hai vốn dĩ đều không nổi tiếng lắm.

Chỉ vì cái cô Hi Hi Tử này đột nhiên chạy tới, đạp Úc Tưởng một cái.

Sau đó, cô ta dùng thân phận tiểu thư thực thụ mà trở nên nổi tiếng, còn Úc Tưởng lại bị mắng đến ngóc đầu không nổi.

"Cô có biết công khai xin lỗi có ý nghĩa gì không? Minh tinh còn chưa có ai công khai xin lỗi như vậy!" Triệu Sướng mất hứng nói.

Úc Tưởng: "Cô ta là minh tinh sao?"

Triệu Sướng nghẹn họng.

Mà Tưởng Hi càng không cao hứng, cô lớn tiếng nói: "Tôi sai sao? Túi của cô mang quê mùa như vậy... còn là thiên kim giả? Chụp ảnh với cô tôi còn thấy mình bị hạ thấp đó! Đừng mơ tôi sẽ xin lỗi, cô có thể lựa chọn không hợp tác..."

"Hi Hi!" Triệu Sướng nhướng một bên mày khuyên nhủ.

Tưởng Hi đẩy anh ta ra: "Tôi nói cho cô biết, người phụ trách hoạt động hôm nay là anh tôi. Tôi biết cô có thiệp mời, nhưng chỉ cần tôi nói một tiếng, cô có tin sẽ bị bảo vệ lôi ra ngoài ngay lập tức không? Đến lúc đó, tình thế đảo ngược, đám người trên mạng nhất định sẽ còn mắng cô lợi hại hơn nữa..."

Thật ra Tưởng Hi chỉ muốn dọa cô thôi.

Cô ta nghe anh trai nói. Trữ đại thiếu vì muốn mua tòa trung tâm mua sắm này tặng cho mẹ mình nên hôm nay đặc biệt tới đây để khảo sát.

Nếu như làm lớn chuyện, anh trai chắc chắn sẽ nhai sống cô ta luôn.

Nhưng mà, "Ngư Ngư" này không biết a, đem dọa thôi thì vẫn dư sức.

Lúc này, Thẩm tổng rốt cục đã tìm được cái ghế, đầm đìa mồ hôi xách tới, nhìn thấy tình huống có chút căng thẳng liền hỏi: "Bọn họ là ai?"

Úc Tưởng thoải mái ngồi xuống ghế, sau đó uể oải ngẩng đầu nhìn Tưởng Hi: "Cô nói tiếp đi."

Tưởng Hi:?

Cô đây là nghe không lọt tai sao?

Tưởng Hi chỉ vào Thẩm tổng hỏi: "Anh ta là..."

Thẩm tổng lập tức ngắt lời: "Tôi là ông chủ của cô ấy." Không phải bạn trai, tuyệt đối đừng nhận lầm nữa nha.

Tưởng Hi biểu cảm thả lỏng: "Ông chủ à, vậy tôi thấy anh Triệu cứ trực tiếp đàm phán với người này là được rồi."

Triệu Sướng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Xin chào, anh có tiện không, chúng ta nói một chút về chuyện của Ngư Ngư ở trên mạng..."

Thẩm tổng còn chưa biết chuyện gì đã bị lôi đi.

Thẩm tổng:?

"Cô có khát không? Bên kia có quầy nước..."

Tưởng Hi: "Thái độ cô lớn như vậy, là bởi vì được ông chủ đặc biệt ưu ái sao?"

Thư ký Vương đi tới, vừa vặn nghe được câu nói này, đáy lòng không nhịn được nói thầm.

Này, ở đâu chòi ra một ông chủ "đặc biệt ưu ái" nữa vậy?

Bất quá sau đó anh đã áp xuống nghi hoặc trong lòng: "Ngại quá, quấy rầy một chút. Úc tiểu thư còn nhớ tôi không?"

Lúc gặp Tưởng Hi tới gặp anh trai, thư ký Vương đã đi mất, cho nên cô ta còn không biết anh là ai. Chỉ là âu phục có chút bắt mắt, khiến người khác không khỏi nhìn thêm một chút.

Tưởng Hi vẻ mặt không vui: "Chúng tôi đang nói chuyện, anh có việc gì chút nữa thì quay lại được không?"

Thư ký Vương trong lòng đáp, e là không được nha! Trữ đại thiếu công việc bận bịu, thời gian quý giá, anh làm xong việc ở đây còn phải nhanh chóng trở lại chờ lệnh a.

Thư ký Vương quay đầu cũng không thèm, càng lười để ý tới cô ta, chỉ ân cần hỏi: "Úc tiểu thư lần trước trở về có bị cảm lạnh không?"

Úc Tưởng: "Không tệ, rất khỏe mạnh, dư sức đánh chết một con trâu."

Cô hơi dùng lại một chút, hỏi: "Anh là người bên cạnh Trữ Lễ Hàn?", vậy cô có phải nên chạy xa một chút không?

Thư ký Vương gật đầu: "Trữ đại thiếu chỉ đến đây xử lý chút việc, xong sẽ đi ngay."

Cô muốn gặp Trữ thiếu sao?

Úc Tưởng: "À, vậy thì tốt!"

Thư ký Vương:?

Úc Tưởng: "Anh tìm tôi có việc gì sao?"

Đám người Tưởng Hi nghe đến choáng váng.

Bọn họ đang nhắc tới ai kia?

Trữ Lễ Hàn? Trữ đại thiếu? Là Trữ đại thiếu mà anh trai cô ta tiếp đón lúc nãy sao?

Sao có thể...

Sao Úc Tưởng có thể quen được người này chứ?

Tưởng Hi cắn môi dưới, chắc không phải là thuê người tới nói mấy lời này để hù dọa cô ta chứ?

Một giây sau.

Tưởng Hi nhìn thấy người đàn ông kia cầm một chiếc túi Hermes đưa tới trước mặt Úc Tưởng.

"Úc tiểu thư, đây là qua Trữ thiếu sai tôi đi chọn cho cô." Người đàn ông nói.

Úc Tưởng: "A."

Chồn chúc tết gà, chắc chắn không có gì tốt lành.

"Úc tiểu thư không mở ra xem thử sao?" Thư ký Vương cười hỏi.

Úc Tưởng khựng lại rồi mở ra xem. Cô từng làm ngành quan hệ công chúng, đồ hiệu xa xỉ cũng biết không ít, vừa nhìn một cái đã biết chiếc túi này trị giá bao nhiêu.

Tưởng Hi càng biết rõ hơn! Đây Kelly Classic! Vấn đề không phải đắt bao nhiêu, mà là màu này rất hiếm a!

Cô ta thậm chí còn hoài nghi, đây có phải hàng giả không, nhưng sau đó nhìn thấy tờ hóa đơn kèm theo, là của trung tâm mua sắm bên cạnh.

Tưởng Hi liền trực tiếp nói không nên lời. Cô ta mấp máy môi dưới, có chút không bình tĩnh nổi.

"Còn có cái này, cũng là tặng Úc tiểu thư, không đáng giá nhưng hy vọng Úc tiểu thư có thể chấp nhận tấm lòng thành." Không phải lúc tặng quà người ta đều nói thế sao, thư ký Vương cũng nói y như vậy, chắc là không sai biệt lắm a.

Tưởng Hi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, cô ta nhìn Úc Tưởng thô bạo mở quà.

Này! Con mẹ nó, giá trị đủ để cô ta quay ba cái video đập hộp hàng hiệu rồi!

Tưởng Hi nghiến răng, nhìn thấy bên trong là đồ sứ và một cái khăn lụa.

Bộ dụng cụ ăn bằng sứ của Hermes, giá cũng không quá đắt, đổi thành nhân dân tệ chắc khoảng vài vạn.

Khăn lụa Birkin và túi Kelly Classic chính là một sự kết hợp hoàn hảo a.

Cô ta xem xét hình vẽ một chút, phát hiện không phải loại phổ thông hơn bốn nghìn là có thể mua được, là phiên bản giới hạn a. Cho dù đặt nó cùng với một nghìn cái khăn khác thì vẫn sẽ chói mắt.

Chờ Tưởng Hi lấy lại tinh thần thì lại nghe Úc Tưởng nói: "Cảm ơn... chỉ là có chút nặng."

Tưởng Hi: "..."

Thư ký Vương thầm mắng mình một cái, anh vậy mà không nghĩ tới vấn đề này! Vốn chỉ cảm thấy đồ sứ vừa tinh tế lại xa hoa.

Mà Úc Tưởng cũng không hề khách khí, sau khi nhận lễ vật liền nói: "May mắn hôm nay có người cầm hộ."

Thư ký Vương nhanh chóng nắm bắt vấn đề, bình tĩnh hỏi: "Thật không? Là bạn của Úc tiểu thư sao?"

Úc Tưởng buồn cười nhìn anh: "Là ông chủ."

Thư ký Vương: "Ồ."

Anh đứng thêm chút nữa, cảm thấy Úc Tưởng không hề muốn nói chuyện với anh, đành phải xoay người rời đi: "Vậy không làm phiền cô nữa."

Thư ký Vương vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.

"Trữ thiếu, quà đã đưa đến tay Úc tiểu thư, chỉ là... Tôi không nhìn ra cô ấy có thích hay không." Anh cảm thấy mình có chút thất bại.

Trữ Lễ Hàn: "Ừm." Cũng không nói cho thư ký Vương biết mình đang đi xuống lầu.

Bên này Tưởng Hi đã sắp xếp lại tâm tình, thấp giọng hỏi: "Cô quen Trữ đại thiếu?"

Không đợi Úc Tưởng trả lời, Tưởng Hi đã nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú, mặc quần áo thoải mái, thân người cao dài, cầm trong tay chìa khóa xe Ferrari bước về phía Úc Tưởng.

Sao lại thêm một người nữa vậy?

Tưởng Hi nghĩ thầm, kia lại là ai đây a?

"Rốt cuộc cũng tìm được cô." Người đàn ông đi tới, nhẹ nhàng nói.

Tưởng Hi nghe xong lời thoại này thì tự nhủ, lúc nãy tìm được Úc Tưởng cô ta cũng nói câu này a. Có phải người này cũng tới gây chuyện không?

Úc Tưởng quay đầu lại nhìn.

... Hà Vân Trác?

Đợi chút.

Anh ta còn tới tìm cô làm gì vậy?

Hà Vân Trác: "Cô tới đây tham gia hoạt động phải không? Mấy giờ kết thúc? Tôi có thể chờ cô. Xong việc, chúng ta đi uống cà phê được không?"

Thái độ vô cùng lịch thiệp.

Úc Tưởng không nói gì.

Sao lại muốn mời cô uống cà phê a?

Úc Tưởng: "Anh muốn nói cái gì? Bây giờ nói luôn đi."

Hà Vân Trác xoay người, chỉ vào cửa thoát hiểm: "Chúng ta qua bên kia nói?"

Úc Tưởng lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

Tưởng Hi không đoán được được thân phân của Hà Vân Trác nên không dám xen vào chỉ có thể khẽ cắn môi, đứng một bên chờ.

Lúc này, hai người đã đi tới cửa thoát hiểm, lối đi được kết nối với cầu thang bộ.

Trữ Lễ Hàn vừa mới từ lầu trên đi xuống tới chỗ ngã rẽ cầu thang liền nghe giọng nói của Hà Vân Trác vang lên: "Tôi nghĩ..."

Người phụ trách trung tâm mua sắm thấy Trữ Lễ Hàn dừng lại thì lên tiếng: "Trữ..."

Trữ Lễ Hàn giơ ngón tay lên, làm động tác "suỵt", im lặng.

Đám người không thể làm gì khác, đành ngậm miệng.

Úc Tưởng: "Vâng?"

Hà Vân Trác: "Tôi đồng ý cùng cô nuôi lớn đứa bé này... Tôi sẽ không để ý quá khứ của cô. Sau này đứa bé được sinh ra, tôi sẽ xem nó như con ruột của mình."

Úc Tưởng:???

Trữ Lễ Hàn:...?

Úc Tưởng thật sự mang thai? Cô dám đem con của anh đi theo gã đàn ông khác? Còn ở ngay trước mặt anh muốn lập gia đình cùng hắn ta?

Trong lòng Úc Tưởng không khỏi mắng một câu, vị đại ca này điên rồi chắc?

Hệ thống: [Ha!]

Hệ thống: [Ha ha ha ha ha ha ha ha!]

Đây là lần đầu tiên nó cười điên cuồng như vậy, rốt cuộc cũng phá tan sự yên ắng suốt ngày nay.

Úc Tưởng: "Thật sao? Anh nghĩ kỹ chưa?"

Hà Vân Trác: "Tôi nghĩ kỹ rồi. Úc Tưởng, cô rất đặc biệt." Đặc biệt đến mức tôi không, có, cách, trị, được.

"Cô là người phụ nữ đặc biệt nhất mà tôi từng thấy, tôi cảm thấy không nên vì chuyện này mà từ bỏ."

Úc Tưởng: "Nếu không anh suy nghĩ lại đi?"

Hà Vân Trác kiên định nói: "Không cần suy nghĩ nữa."

Một người phụ nữ có thai ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ quẫn bách đến mức chỉ mong mau chóng có người đến phụ trách. Làm sao có thể cự tuyệt tấm lòng kiên định, không sợ hãi của anh ta chứ ha?

Úc Tưởng: "Anh không biết cha của con tôi là ai a..."

Trữ Lễ Hàn nheo mắt, bất giác đưa tay xoay chuyển đồng hồ. Anh muốn nghe xem cô sẽ nói thế nào.

Mà lúc này, đám người đi phụ trách trung tâm mua sắm đã gấp đến sắp hỏng.

Đây là sao vậy?

Trữ đại thiếu mà cũng... nghe loại chuyện cẩu huyết này sao?

Lầu dưới vang lên tiếng của Hà Vân Trác: "Là ai? Tôi gần như đã đoán được". Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp, "Bất quá cũng không sao cả."

Úc Tưởng: "Không, anh không biết." Cô thở dài một hơi.

Hệ thống lập tức lại có dự cảm xấu.

Cô lại muốn làm cái gì?

Có cần tôi nói cho cô biết Trữ Lễ Hàn hiện tại chỉ đứng cách cô có mấy trăm mét không hả?!

Đáng tiếc, nó vẫn chậm một bước rồi.

Úc Tưởng cất giọng yếu ớt: "Cha của con tôi là tội phạm giết người, à không, là tên cuồng sát nhân. Tôi rất yêu anh ta, chỉ là con người đó thật sự đáng sợ. Anh ta cũng yêu tôi tận xương tủy. Người khác chỉ cần chạm vào tôi một chút, anh ta liền muốn chặt tay kẻ đó. Tôi sợ anh ta sẽ giết anh, giết cả nhà anh, đem xác anh phân thành tám mảnh rồi vứt xuống biển..."

Hà Vân Trác:?!

Trữ Lễ Hàn: "..." Anh tức giận đến bật cười.

Hà Vân Trác nghe thấy động tĩnh liền quay lại: "Ai?"

Trữ Lễ Hàn im lặng đứng đó, thân hình to lớn, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Anh cúi đầu, trầm giọng lên tiếng: "Úc Tưởng, lên đây."