Edit+ Beta: Đắng.
---------
Từ lúc Úc Tưởng bước xuống cho tới lúc lái xe rời đi, Hà Vân Trác đều không nói thêm lời nào nữa.
Úc Tưởng: Anh xem, như vậy không phải tốt sao?
Hệ thống:....
Hệ thống: [Cô lợi hại.]
Úc gia nghe có tiếng xe liền vội vàng đuổi ra, đáng tiếc chỉ hít được một ngụm khói xe.
"Có phải là Hà thiếu đưa con về không?" Chú ba hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: "Vâng."
Chú ba vội la lên: "Vậy sao con không mời người ta vào nhà dùng tách trà, một chút quy củ như vậy cũng không biết sao!"
Úc Tưởng vô tội đáp: "Con cũng không biết, con vừa xuống xe, anh ta đã phóng ga đi mất rồi. Này có phải là không muốn gặp chú không?"
Chú ba:?
Chuyện liên quan gì đến ta?! Muốn ném cái nồi này cho ta sao?
Chú ba hừ lạnh một cái, quay đầu tìm điện thoại, phỏng chừng là gọi cho bác cả để cáo trạng.
Úc Tưởng chậm rãi ở phía sau đi vào, vừa đến cửa đã bị cô chị họ chặn lại: "Hà thiếu thích em?"
Úc Tưởng quay lại nhìn cô ta.
Chị họ cười nhẹ: "Nhìn vẻ mặt của em, chắc cũng không hợp nhau lắm. Đúng rồi, Hà Vân Trác tốt nghiệp đại học danh giá, em thì chút nữa còn bị đuổi học a. Hai người có cái gì mà nói với nhau chứ?"
Úc Tưởng: "Đúng a, chúng tôi không nói chuyện này. Chị yêu đương cùng người ta rất thích nói chuyện hình học đại số sao?"
Chị họ: "..."
"Anh ấy nói chuyện về tài chính, em chắc chắn sẽ không hiểu nổi đi?"
Úc Tưởng: "Tôi biết xài tiền không được à?"
Chị họ bị mặt dày vô sỉ của cô làm cho phát khiếp.
Vốn dĩ cô ta còn nghĩ, Úc Tưởng có phải sẽ tức giận vì bị xem như hàng hóa đem ra trao đổi hay không. Kết quả Úc Tưởng không những không giận mà còn nghĩ luôn đến chuyện phải tiêu tiền của Hà gia thế nào rồi?
Vào lúc cô ta còn đang tức giận, Úc Tưởng lại bồi thêm một nhát: "Thật ra hôm nay chúng tôi cũng không có nói chuyện gì, chủ yếu là bàn kế hoạch nuôi con sau này a."
Chị họ:???
Các người đã bàn đến chuyện này?
Không thể nào!!!
Cho dù Úc Tưởng xinh đẹp đi nữa cũng không thể ngay lập tức có thể khiến Hà Vân Trác bàn tới chuyện này chứ?
Mặc cho chị họ hoảng hốt, Úc Tưởng nhẹ nhàng bước qua, thuận tiện gọi giúp việc chuẩn bị chút điểm tâm, sau đó mới trở về phòng.
Hệ thống:...
Hệ thống: [Là bàn chuyện sinh con của người khác phải nuôi thế nào chứ nhỉ?]
Úc Tưởng: "Không sai biệt lắm! Không sai biệt lắm!"
Cô nằm liệt trên sô pha nhìn chằm chằm vào số dư trong tài khoản.
Tính cả số tiền hôm nay bán hoa, tổng cộng chỉ có hơn bốn vạn. Mang danh là một thiên kim mà lại có thể nghèo mốc túi như vậy a.
Úc Tưởng đoán, nguyên thân chắc không có thói quen tiết kiệm tiền.
Trùng hợp nha! Cô cũng vậy đó!
Úc Tưởng: "Tiêu tiền xong, tôi liền chết, vừa lúc, không sai biệt lắm!"
Hệ thống há mồm, định khuyên cô đừng nghĩ tiêu cực, nhưng nó chợt nhớ tới. Hình như nó cũng tiêu cực không kém a! Cho nên là, cá mặn cũng sẽ lây truyền sao?
Úc Tưởng: "Bảo bối, ta hỏi nha, ngươi mất tích mấy tiếng đồng hồ có phải là bị gọi đi nghe mắng không?"
Hệ thống không lên tiếng.
Sao cô lại biết?
Úc Tưởng: "Có phải nếu tôi làm bậy thì ngươi cứ hai ba ngày sẽ bị mắng một lần không? Sẽ bị giáng chức hả? Phúc lợi cuối năm, tài nguyên để nâng cấp gì đó có phải đều bị trừ không?"
Hệ thống: [Đúng vậy a. Vì thế cô tích cực phối hợp chút đi, mau chóng hoàn thành sứ mệnh sẽ được trở về thế giới cũ, còn có phần thưởng chờ cô nữa đó.]
Nó tự nhủ, có phải Úc Tưởng cuối cùng cũng đã nhặt lại được lương tâm của mình rồi không?
Thế nhưng, một giây sau đó cô đã khiến nó vỡ mộng: "Ta làm loạn, ngươi cũng làm loạn, như vậy không phải tốt hơn sao?]
Hệ thống:?
Hệ thống: [Cô có ý gì?]
Úc Tưởng điều chỉnh lại tư thế ngồi: "Chuyện của ta ở thế giới này có phải đều được thống kê thành số liệu truyền đi không? Mà số liệu này, có thể truyền, cũng có thể không truyền, hoặc có thể chọn lọc thông tin trước khi gửi đi..."
Hệ thống trong nháy mắt không muốn cùng cô nói chuyện nữa.
Nó chưa từng gặp qua ký chủ nào lại to gan hối lộ hệ thống như thế, lại còn muốn nó hợp tác cùng nhau làm bậy!
Úc Tưởng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười: Anh suy nghĩ kỹ một chút nha.
Sau đó, giúp việc mang bánh và sữa lên tới, Úc Tưởng liền ngồi một bên ăn, không cùng hệ thống nói chuyện nữa.
Mà sự yên tĩnh này, thật sự khiến hệ thống cảm thấy bất an lắm a!
Hai ngày sau đó, Hà Vân Trác không đến tìm Úc Tưởng nữa.
Đám người Úc gia từ chờ mong đến phẫn nộ, sau cùng là hoàn toàn thất vọng.
Lại thêm, Úc Tưởng dạo này chẳng hiểu bị làm sao, rất tích cực làm việc, bọn họ muốn tìm cớ giáo huấn cô đều không tìm được.
Mà Úc Tưởng mấy ngày nay là bận bịu đến văn phòng luật sư một chuyến. Cô chưa từng ngại nhận mình không đủ năng lực cho nên đã dứt khoát đem hợp đồng mà Thẩm tổng giao cho đi tìm người có chuyên môn xét duyệt. Sau khi xác định không có vấn đề gì mới mang đến công ty.
Thẩm tổng vốn cho rằng hai ngày nay cô đều ở cùng Hà Vân Trác, Lăng Sâm Viễn hoặc là Trữ Lễ Hàn. Dù sao thì, ai trong số họ anh ta đều không chọc nổi, thậm chí còn muốn nịnh bợ một chút.
Cho nên lúc Úc Tưởng đến công ty, Thẩm tổng không chỉ không trách cô trễ nãi công việc, mà sau khi ký tên vào hợp đồng còn mời hào sảng lên tiếng mời cô.
"Ngày mai có một buổi tiệc hoạt động trao giải người nổi tiếng trên mạng, tôi định sẽ mang cô đi cùng."
Úc Tưởng dựa vào ghế, nghiêng người hỏi: "Tham gia hoạt động có được thưởng không?"
Thẩm tổng: "... Không có, bất quá mọi chi phí đi lại đều do công ty chi trả, hơn nữa còn có công tác phí a."
Úc Tưởng sảng khoái đáp ứng: "Đi!"
Thêm lương bớt việc, chính là động lực đi làm cho cái loại người như cô nha!
Ngày hôm sau, Úc Tưởng chuẩn bị xong mọi thứ, rất sớm đã đi ra ngoài.
Hà Vân Trác vừa mới kiểm tra tin nhắn chưa xem hôm trước.
[Hà thiếu, từ bỏ đi, thế gian đâu thiếu gì hoa thơm cỏ lạ? Cô gái kia rất thích Lăng Sâm Viễn. Là chính miệng anh ta nói với tôi, đặc biệt đặc biệt thích a!]
Hà Vân Trác vốn dĩ đã muốn từ bỏ nhưng sau khi đọc được tin nhắn này thì sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, ý chí chiến đấu lại sục sôi.
Lăng Sâm Viễn... Một đứa con ngoài giá thú.
Dựa vào đâu mà ai cũng thích hắn?
Ninh Nhạn sẽ không dễ dàng thay lòng. Nhưng Úc Tưởng thì không chắc... Nếu trong bụng của cô là con của Lăng Sâm Viễn vậy chẳng phải càng thú vị sao? Con của hắn phải gọi anh ta bằng cha, còn phải mặc cho anh ta hành hạ.
Sau đó Lăng Sâm Viễn sẽ phát hiện, hắn không xứng đáng được yêu thương a.
Hà Vân Trác xóa tin nhắn đi, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lúc anh ta lái xe đến trước cửa nhà Úc gia, người chị họ vừa liếc mắt đã nhận ra.
"Hà thiếu?" Cô ta có chút chấn kinh.
Hà Vân Trác hạ cửa xe xuống, cười cười hỏi: "Úc Tưởng có ở nhà không? Tôi đến tìm cô ấy, có việc."
Sự tình với Hà gia không phải xong rồi sao? Hà Vân Trác không phải đã mấy ngày không xuất hiện rồi sao? Cô ta sửng người đứng đó, trong đầu tràn đầy nghi vấn.
"Sao vậy? Không chào đón tôi sao?" Hà Vân Trác lên tiếng lần nữa.
"Không không, là Úc Tưởng không có ở nhà. Em ấy đi tham gia hoạt động rồi."
Người chị họ dừng một chút, vẫn không nhịn được nói ra nghi hoặc trong lòng.
"Tôi còn tưởng Hà thiếu sẽ không đến nữa..."
Hà Vân Trác ánh mắt tối đi, cười nói: "Là tôi sợ Úc Tưởng không thích tôi cho nên mới không tới."
Chị họ nghẹn họng.
Chân tướng là như vậy sao? Hà Vân Trác vậy mà lại sợ Úc Tưởng không thích anh ta sao?
Úc Tưởng có tài đức gì chứ?
Chị họ nén giận trong lòng nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Thì ra là vậy a."
"Cô ấy đi tham gia hoạt động ở đâu?" Hà Vân Trác lại hỏi.
Chị họ: "Anh cho tôi số điện thoại để tôi gửi qua?"
Hà Vân Trác: "Không cần đâu, cô mở bản đồ định vị lên tôi chụp lại là được."
Chi họ càng tức giận hơn.
Hà Vân Trác vậy mà đến số điện thoại cũng không muốn cho cô?
Cô ta đương nhiên không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải mở bản đồ lên tìm địa chỉ sau đó đưa cho Hà Vân Trác.
"Tách tách" một tiếng nhỏ vang lên, Hà Vân Trác sau khi chụp xong liền rời đi.
Bên này, Úc Tưởng và Thẩm tổng vừa mới đến hội trường nơi tổ chức hoạt động.
"Đó là... Ngư Ngư?"
"Hình như đúng là cô ấy."
"Lần này trao giải không có phần cô ta, cô ta đến làm gì?"
"Bên cạnh cô ta là ai? Chắc không phải là bạn trai chứ? Tôi nhổ, là một Địa Trung Hải* a!"
(*Địa Trung Hải này ý là chê đầu ông đó bị hói.)
Âm thanh trào phúng này quá lớn, vừa vặn câu sau cùng lọt vào tai Thẩm tổng.
Năm nay vừa mới 30 tuổi, Địa Trung Hải – Thẩm tổng cảm thấy rất: "......"
Bị vũ nhục thì cũng thôi đi! Nhưng bạn trai có thể nói bừa được sao? Tôi con mẹ nó xứng sao? Tôi không xứng a!
Ban tổ chức sự kiện chọn địa điểm tại hội trường của một khu trung tâm thương mai. Bên cạnh có khu vực mua sắm, trên lầu còn có chỗ ăn uống và siêu thị.
Sở dĩ có thể khoa trương như vậy là nhờ vào tài trợ một số nhãn hàng trong siêu thị này.
Úc Tưởng đảo mắt nhìn qua, có thể nhìn thấy vô số biển quảng cáo được treo khắp nơi.
Lúc này, ban tổ chức vẫn chưa sắp xếp xong mọi thứ nên phóng viên vẫn chưa được vào.
Thẩm tổng sờ sờ kiểu tóc của mình, cũng không quá để ý mà thương tâm. Anh mang theo Úc Tưởng đi khắp nơi bắt đầu tìm kiếm võng hồng, mong muốn đào ra hai nhân tài cho công ty.
Khu kết nối mua sắm tầng hai.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp bao vây lấy người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu, phụ trách khu vực mua sắm tha thiết nói: "Trữ đại thiếu, ở đây có một cửa hàng làm đồ ăn rất ngon, ngài có muốn dùng thử không?"
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.
Ngược lại là phía sau thư ký Vương đột nhiên dừng bước chân.
Hả?
Hình như anh ta vừa nhìn thấy Úc Tưởng?
Úc Tưởng dung mạo xinh đẹp, chỉ cần cô không vẽ bậy lên mặt mình, thì dù đứng ở đâu cũng sẽ vô cùng chói mắt.
Thư ký Vương bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ kia vẫn chưa làm xong...
Tặng qua cho Úc Tưởng a...
Đem đến Úc gia thì sợ gia đình đó sẽ nghĩ nhiều. Đem đến công ty của Úc Tưởng, lại sợ ông chủ của cô sẽ hiểu sai ý. Như thế nào cũng cảm thấy khó khăn.
Bất quá, cũng không thể như vậy mà cho qua được, dù sao Trữ thiếu cũng đã lên tiếng. Ài!
Thư ký Vương dứt khoát lùi lại phía sau đoàn người mấy bước, xoay người đi tới khu bán sản phẩm cao cấp.
Lát sau, người phụ trách mới phát hiện thư ký Vương không còn ở đó nhưng cũng không quản anh đã đi đâu.
Phía trước có một cô gái trẻ bước tới, tay cầm túi LV, mặc quần áo Gucci, mái tóc dài để xoăn, trang điểm thời thượng. Vừa đi đến vừa gọi một tiếng, "Anh ơi!"
Người phụ trách nở nụ cười xấu hổ với Trữ Lễ Hàn, sau đó kéo tay cô gái: "Em làm sao vậy?"
"Xin lỗi Trữ thiếu, đây là em gái tôi."
Trữ Lễ Hàn không thèm quan tâm đối phương là ai, chỉ gật gật đầu rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Cô gái không hề tiết chế âm lượng lớn tiếng nói: "Hôm nay em đến tham gia hoạt động trao giải a. Thuận tiện ghé thăm anh một chút. Anh đang tiếp đón Trữ đại thiếu sao?"
Người phụ trách qua loa đáp: "Được rồi, được rồi. Anh biết rồi, em đi trước đi. Lát nữa sẽ đến tìm em."
Cô gái kia mất hứng, giữ chặt cánh tay anh ta, thấp giọng nói: "Em ở lại một chút không được sao? Phía dưới hoạt động còn chưa bắt đầu, rất nhàm chán. Cái đám võng hồng kia quá kém cõi, em không thể nói chuyện được. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Chút nữa em đi cùng, anh cho nhân viên ở dưới lén chụp vài tấm ảnh a."
"Em định làm cái gì?"
"Cũng không có gì, không phải lần trước đã nói với anh rồi sao? Cái đồ thiên kim giả đó! Sau khi bị em vạch trần, cô ta lại tới tham gia tiệc đính hôn của Kim gia, đoán chừng là được kim chủ mang tới. Về sau, đám người trên mạng không nói xấu cô ta nữa, còn bắt em phải xin lỗi... Dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi? Cô ta chính là cái đồ thiên kim giả! Lát nữa chụp hình xong đăng lên mạng, để cho đám người kia biết rốt cục ai mới là vàng thật..."
"Em điên rồi sao?" Người phụ trách nghiến răng nói: "Em muốn cọ nhiệt của Trữ thiếu?"
"11:30" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn vang lên.
Người phụ trách liền đẩy em gái của mình sang một bên, ra hiệu cho nhân viên tới ngăn cô ta lại, sau đó mới nhanh chóng trở về đi bên cạnh Trữ Lễ Hàn.
Mà bên kia, thư ký Vương đã cẩn thận chọn được một chiếc túi Hermes Kelly cổ điển mà phụ nữ ưa chuộng.
Giá mười sáu vạn.
Thư ký Vương vừa nãy mới đi dạo một vòng cùng Trữ Lễ Hàn. Nhân viên ở các quầy đều nhận biết, không ai dám ra vẻ, đến đề xuất kiểu mẫu cũng không dám, chỉ nhanh chóng đem hết những mẫu hàng mới nhất bày ra.
Thư ký Vương quả thật có lòng, còn tỉ mỉ chọn thêm một chiếc khăn choàng và một bộ dụng cụ ăn bằng gốm sứ cao cấp cho Úc Tưởng.
Tặng quà này, không thể khiến Trữ thiếu mất mặt được.
Sau khi đóng gói xong, anh cân nhắc khối lượng trong tay, cảm thấy đã tương đối liền đi xuống lầu. Vừa đi vừa gọi cho Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng bắt máy: "Ừm?"
"Trữ thiếu, tôi tình cờ nhìn thấy Úc Tưởng dưới lầu, hình như cô ấy đến tham gia hoạt động. Tôi định đem quà đến tặng cô ấy, ngài thấy có được không?"
Úc Tưởng?
Trữ Lễ Hàn dừng bước chuyển ánh mắt về phía dưới quét qua một lượt, không nhìn thấy bóng dáng của Úc Tưởng đâu.
Thế nhưng, lại nhìn thấy Hà Vân Trác vừa đẩy cửa xoay bước vào.
"Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác và đám người An Tử Khải tranh nhau dạy Úc Tưởng đánh golf, xém chút nữa là đánh nhau..."
Câu nói của thư ký Vương đột nhiên quanh quẩn bên tai anh.
Trữ Lễ Hàn vuốt nhẹ đầu ngón tay, quay sang hỏi người phụ trách: "Bên kia hội trường đang có hoạt động gì vậy?"